Nhiếp Chính Vương Miệng Cứng Lòng Mềm - P6
Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:49:43
Lượt xem: 1,602
8.
Trở về Nhiếp chính vương phủ lúc trời đã tối, đến giờ thắp đèn.
Mộ Tây Từ khoác áo choàng cho ta, nắm tay ta, từng bước từng bước đi trên con đường gạch xanh.
Ánh trăng lạnh lẽo kéo dài hai bóng người dựa vào nhau.
Có một khoảnh khắc, ta không phân biệt được đây là mơ hay là thực.
Nguồn nhiệt từ lòng bàn tay nhắc nhở ta: là thật.
"Tiểu…" Mộ Tây Từ muốn gọi ta, nhưng lại nuốt lại cách gọi xa lạ mà quen thuộc kia khi lời nói sắp thốt ra.
Hắn muốn nói gì đó, nhưng nhiều năm trôi qua lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ nói: "Đói chưa?"
Giống như nhiều năm trước, hắn luôn cười tủm tỉm hỏi ta:
"Tiểu Nhan Nhan, đói chưa? Đoán xem ca ca lại mang gì ngon cho muội rồi?"
"Bánh hoa lê." Ta nói, "Ta muốn ăn bánh hoa lê."
Mùa này hoa lê nở đẹp, từ khi Mộ Tây Từ rời đi, ta chưa từng ăn bánh hoa lê nữa.
Mộ Tây Từ sững người một lúc, sau đó nói: "Được, ta sai người làm."
Ta cúi đầu, lại nhìn thấy đóa diên vĩ màu tím kia.
Trên nền gấm đỏ thẫm, nó trông rất lạc lõng, nhưng lại tao nhã.
Ký ức mơ hồ ùa về, khi đó ta còn ngây thơ, nhìn thấy hoa diên vĩ nở rộ đẹp đến mức không nỡ rời mắt, nắm lấy tay Mộ Tây Từ làm nũng:
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"A Từ ca ca, hoa diên vĩ đẹp quá, đợi sau này chúng ta thành thân thì thêu một đóa hoa diên vĩ lên hỉ phục màu đỏ được không?"
"Được chứ." Mộ Tây Từ cưng chiều xoa đầu ta, "Tiểu Nhan Nhan nhà chúng ta muốn cái gì thì được cái đó, sau này A Từ ca ca đi cưới Tiểu Nhan Nhan thì sẽ thêu một đóa hoa diên vĩ lên hỉ phục, được không?"
Ta cười đến mức mắt cong cong, "Được a được a, A Từ ca ca, huynh thật tốt, ta thích huynh nhất!"
Tiếc là sau này ta không đợi được đến ngày đại hôn của chúng ta, may mắn thay lại đợi được hoa diên vĩ của ta và hắn.
Cùng với… nỗi nhớ nhung da diết.
9.
Những ngày sau đó, Thừa Ân hầu phủ sụp đổ hoàn toàn, Mộ Tây Từ lần theo manh mối tìm ra vài người thuộc phe cánh Vinh vương cách chức lưu đày.
Đây là hắn đang cảnh cáo Vinh vương.
Còn ta thì ở lại Nhiếp chính vương phủ.
Phụ thân từng đến cửa muốn đón ta về, nhưng bị người của vương phủ ngăn cản, ông ấy thậm chí còn không vào được cửa lớn.
Chỉ là… Mộ Tây Từ lại cố ý hay vô tình tránh mặt ta.
Ta biết ý của hắn, dù sao ta từng có hôn ước trên danh nghĩa với thế tử Thừa Ân hầu.
Nhiếp chính vương bất chấp luật pháp giam cầm tiểu thư khuê các và Nhiếp chính vương tư thông với tiểu thư khuê các vẫn có sự khác biệt.
Hắn không muốn ta phải chịu đựng lời đàm tiếu của thế gian, cho nên mới xa cách ta.
Một là làm bộ làm tịch cho người ngoài xem, hai là không muốn phe cánh Vinh vương chú ý đến ta.
Ta đều biết dụng ý của hắn, ta không còn là Cố Khinh Tư cái gì cũng không hiểu của năm năm trước nữa.
Có những chuyện đã làm rồi, thì sớm muộn gì hậu quả cũng sẽ đến.
Trốn tránh chỉ khiến cho khoảng cách ngày càng xa.
Cùng với cả nỗi khổ tâm ban đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhiep-chinh-vuong-mieng-cung-long-mem-izhq/p6.html.]
Ta xách váy bước lên bậc thang, quả nhiên, thị vệ chặn đường:
"Cố tiểu thư dừng bước, thư phòng là nơi quan trọng, chưa được Vương gia cho phép không được vào."
Cửa thư phòng đóng chặt, ta biết Mộ Tây Từ đang ở bên trong.
Người học võ có giác quan nhạy bén, hắn nhất định nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Cho nên ta dừng bước, nói:
"Chàng đang ở bên trong phải không? Ta muốn gặp chàng."
Thị vệ lạnh lùng nói: "Vương gia đã dặn, nếu không có việc gì quan trọng thì không được làm phiền."
Ta lại nhìn cửa phòng đóng chặt, yên tĩnh, không có bất kỳ động tĩnh nào.
Xem ra hắn nhất quyết như vậy rồi.
"Được."
Ta gật đầu, bình tĩnh đưa hộp đựng thức ăn trong tay cho nha hoàn phía sau.
Lùi lại hai bước, nửa bàn chân đặt lên bậc thang, cong cổ chân dùng sức dẫm xuống——
"Ầm!"
Cùng với tiếng hét thất thanh của nha hoàn, trước mắt ta một trận choáng váng, sau khi ngã xuống đất thì hoa mắt chóng mặt trong chốc lát, trên trán có một dòng m.á.u nóng chảy xuống.
Ta đưa tay sờ, thấy một màu đỏ tươi chói mắt.
"Cố tiểu thư!" Nha hoàn bị biến cố này làm cho sợ hãi đến mức hồn vía lên mây.
Thị vệ cũng không kịp phản ứng.
Cánh cửa "Ầm!" một tiếng bị đẩy ra, Mộ Tây Từ gần như gầm lên: "Còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau gọi thái y! Đi gọi thái y cho bổn vương."
Hắn run rẩy ôm ta vào lòng, tay cầm khăn, run đến mức không dám chạm vào.
"Cố Khinh Tư! Đầu óc nàng có phải bị cửa kẹp rồi không!" Hắn gầm lên, gân xanh trên trán nổi lên.
Ta "Phụt" một tiếng, cười ra nước mắt, đưa tay lau đi vết m.á.u sắp che khuất tầm mắt, "Mộ Tây Từ, chàng sợ cái gì?"
Không phải không gặp ta sao?
Vậy còn khẩn trương làm gì.
Thái y đến rất nhanh, Mộ Tây Từ trực tiếp sai ám vệ cầm lệnh bài của hắn vào cung ‘xách’ Thái y viện thủ đến.
Vết thương trên đầu nhìn thì đáng sợ, nhưng thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng cổ chân thì sưng to.
Mộ Tây Từ mặt mày âm trầm, sau khi bôi thuốc cho ta xong liền quay đầu đi, không thèm liếc nhìn ta lấy một cái.
"Mộ Tây Từ." Ta gọi.
Hắn không đáp.
"Tây Từ ca ca."
"..."
"A Từ ca ca."
Hắn cười lạnh, "Đừng, bổn vương không dám nhận tiếng ca ca này của Cố tiểu thư."
"Ngày nào đó c.h.ế.t rồi, bổn vương còn phải chạy đến nhặt xác cho Cố tiểu thư."
Nhìn xem, thật là một kẻ nhỏ mọn.
Rõ ràng là hắn không để ý đến ta trước.