Nhiếp Chính Vương Miệng Cứng Lòng Mềm - P7
Cập nhật lúc: 2024-10-29 13:50:33
Lượt xem: 1,527
Ta mặt không cảm xúc vỗ vào vết thương trên đầu, lại đau đến mức kêu lên:
"Hí ——"
Âm tiết vừa phát ra, Mộ Tây Từ lập tức xoay người, như một con sư tử đang nổi giận, nắm chặt cổ tay ta.
"Cố Khinh Tư! Nàng có đầu óc hay không?! Còn vỗ vào đầu mình, nàng ngu hay ngốc vậy! Vừa rồi sao không ngã c.h.ế.t nàng đi!"
Tấm vải sa trắng tinh lại thấm đẫm sắc máu, in bóng nơi đáy mắt hắn, đỏ rực đến lạ thường.
“Người đâu——”
Hắn vừa định gọi người, ta đã vội vàng bịt miệng hắn, chớp chớp mắt, trông hệt như một kẻ điên đang tỉnh táo.
“A Từ ca ca, ta không sao đâu, nhưng nếu chàng còn không để ý đến ta nữa, thì ta không dám chắc có còn sao hay không.”
Mộ Tây Từ từ căng thẳng chuyển sang kinh ngạc, rồi lại chuyển thành phẫn nộ.
“Cố Khinh Tư, nàng đang đùa giỡn với mạng sống của mình đấy!”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, “Không có chàng, mạng sống ấy cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
“Cố Khinh Tư yêu Mộ Tây Từ, không chỉ năm năm trước, mà còn cả năm năm sau nữa.”
10.
“Mộ Tây Từ, chàng đừng làm kẻ hèn nhát nữa.” Ta vòng tay qua cổ hắn, ép ánh mắt hắn không thể trốn tránh.
Hắn lắp bắp:
“Nàng, cha nàng…”
“Ồ, chuyện đó à!” Ta buông tay khỏi cổ hắn, lấy từ trong tay áo ra một danh sách, “Đây là thứ cha ta bảo ta giao cho chàng, để tránh tai mắt người khác.”
Hắn tưởng ta không biết kế hoạch của họ sao?
Không, ta biết.
Chỉ là ta có thể làm được quá ít, nên đành giả vờ như không biết mà thôi.
Rõ ràng tất cả những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của họ.
Đế vương bất nhân, gần kẻ tiểu nhân xa kẻ hiền thần, khiến bậc trung lương hàm oan c.h.ế.t thảm, khiến người có chí bị quyền quý chèn ép.
Dân chúng lầm than, oán thán khắp nơi.
Mộ bá phụ trung thành, chính nghĩa.
Nhưng người trung thành với minh quân, cả Mộ phủ đều trung thành với minh quân.
Nếu bậc quân vương đã bất nhân, vậy người sẽ lấy thân mình tế lễ, lấy m.á.u làm dẫn, mang đến cho bá tánh một minh quân.
Cha không phải kẻ tiểu nhân, tuyệt không phải kẻ chỉ lo cho bản thân lúc nguy nan.
Trừ phi…
Người và Mộ bá phụ đã sớm có mưu đồ.
Chết đi để rồi sống lại, cả Mộ phủ chỉ là một mắt xích trong đó, để sau này khi Mộ Tây Từ nắm giữ quyền cao, nghĩ đến cả nhà người trung liệt sau lưng, sẽ không bị sử sách phỉ nhổ quá thảm.
Nhưng cha không ngờ rằng, Mộ bá phụ thực sự đã ra đi.
Người bạn tri kỷ c.h.ế.t một cách tuyệt tình.
Khi cha đưa danh sách này cho ta, đôi tay người run run.
Người chưa đến tuổi tứ tuần mà tóc mai đã điểm bạc, đôi mắt sáng suốt cả đời nay lại ngấn lệ, đáy mắt chất chứa nỗi đau thương tột cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhiep-chinh-vuong-mieng-cung-long-mem-izhq/p7.html.]
Ta nhìn thấy bóng dáng của chính mình khi nhớ nhung Mộ Tây Từ trên người cha.
Chỉ là, cả đời này họ không thể gặp lại nhau nữa rồi.
Đáy mắt Mộ Tây Từ tối sầm lại, ánh sáng vừa mới le lói bỗng chốc tắt ngúm khi nghĩ đến Mộ bá phụ.
“Thay ta cảm ơn cha nàng.”
Danh sách này rất quan trọng với hắn lúc này.
Mộ Tây Từ đặt tay lên eo ta, cẩn thận đỡ đầu ta tựa vào vai hắn.
“Mộ phủ sụp đổ đột ngột, cha chưa từng nói trước với ta điều gì, người đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, dường như đã đoán trước được ta sẽ tiếp tục sống.
Nhưng Nhan Nhan à, người thậm chí đã tính toán cả việc Mộ phủ bị lưu đày rồi sẽ định cư như thế nào, nhưng lại chưa từng nghĩ cho mình một con đường lui.”
Nói đến chuyện đó, Mộ Tây Từ cười tự giễu,
“Trong lòng người có giang sơn xã tắc, có bá tánh muôn dân, nhưng trong lòng người không có bản thân mình.”
Ánh nến le lói, in bóng hai người đang ôm nhau trên màn giường.
Ta đưa tay vuốt ve lông mày và đôi mắt hắn, tỉ mỉ miêu tả từng đường nét, “Người là vị quan tốt, là tấm gương cho thiên hạ, càng là tấm gương cho chàng, chàng phải tự hào vì người. Cũng giống như vậy, Mộ bá phụ nếu có linh thiêng chắc chắn cũng sẽ tự hào về chàng.”
Mộ Tây Từ cong khóe môi, “Lớn rồi.”
Hắn thở dài, “Khoảng thời gian tới hãy cứ ở lại Nhiếp chính vương phủ, khi nào muốn về nhà thì không cần nói với ta, cứ để Ảnh Phong đưa nàng về.”
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Ảnh Phong là một trong những thị vệ thân cận của hắn, cũng là người có võ công cao cường nhất.
“Được.”
Nghe thấy câu trả lời này, ánh mắt Mộ Tây Từ thoáng chốc lộ vẻ ảm đạm.
Nhưng hắn che giấu cảm xúc rất tốt, đến nỗi khi ta nhìn lại, hắn đã thay đổi sắc mặt.
“Nghỉ ngơi sớm đi, Lý viện thủ nói nàng cần tĩnh dưỡng, sau này nếu còn dám như hôm nay…” Mộ Tây Từ nghiến răng, “Ta sẽ nhốt nàng lại, khóa cả tay lẫn chân.”
Ta nở nụ cười nhạt, lại đáp: “Được.”
11.
Tình hình triều đình âm thầm dậy sóng, nghe nói đã có vài vị đại thần bị bắt giam liên tiếp.
Gần đây, Mộ Tây Từ về nhà càng ngày càng muộn.
Trên người hắn luôn thoang thoảng mùi m.á.u tanh của Đại Lý Tự.
Hắn sắp xếp rất nhiều người bên cạnh ta, một tấc cũng không rời.
Giống như dấu hiệu trước cơn bão tố sắp ập đến.
Ta có thể làm được quá ít, chỉ có thể thỉnh thoảng dò hỏi tin tức từ những người thân tín mà Mộ Tây Từ giao cho.
Hôm nay, ta đang ở trong phòng thêu túi tiền cho Mộ Tây Từ thì trong cung đột nhiên phái người đến.
“Cố tiểu thư, Bệ hạ mời cô nương vào cung một chuyến.”
Ta đặt túi tiền xuống, hành lễ, nghi hoặc hỏi: “Xin hỏi công công, Bệ hạ tìm tiểu nữ có chuyện gì ạ?”
Đại tổng quản cười tủm tỉm, “Những chuyện này sao nô tài có thể biết được, Cố tiểu thư vẫn nên nhanh chóng lên đường, kẻo lỡ mất giờ lành, Bệ hạ trách tội.”
Ta nhìn sang nha hoàn thân cận, nàng ấy mặt mày ủ rũ, có vẻ cũng không ngờ tới chuyện này.
Thôi vậy, là phúc không phải họa, là họa không thể tránh.