Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NHƯ NGỌC NHƯ CHÂU - 1

Cập nhật lúc: 2024-10-10 18:55:12
Lượt xem: 5,812

(Văn án)

 

Người bạn duy nhất của ta là một cô gái xuyên không, nàng nói nhiệm vụ của nàng khi đến thế giới này là để cứu rỗi ta.

 

Nàng tin tưởng, bảo vệ ta, thậm chí dốc hết sức lực để phu quân ta lên ngôi hoàng đế.

 

Cuối cùng, nàng tìm được người yêu mình sâu sắc.

 

Nàng nói nơi này mang lại cho nàng sự ấm áp, nàng muốn ở lại thế giới này.

 

Nhưng về sau, khi ta phi ngựa gấp gáp từ biên cương trở về.

 

Ta chỉ thấy thân thể gầy yếu, nhợt nhạt của nàng, nằm đơn độc trong cỗ quan tài ngọc, lạnh như băng.

 

Bên cạnh quan tài, phu quân của nàng đứng lặng, không nói một lời.

 

Đứa con nhỏ của nàng thì thầm một cách vui mừng, "Thật tốt quá, ta không cần một người mẹ điên như vậy."

 

Ta nhìn về phía nữ nhân đứng bên cạnh hai cha con họ, giả vờ lau nước mắt.

 

Ta nghĩ, ta không cần giả bộ nữa.

 

Sau hôm nay, họ sẽ biết thế nào là kẻ điên thực sự.

 

01

 

Khi Trúc Châu c.ắ.t c.ổ tay mình, nàng không hề do dự chút nào.

 

Đại phu chữa trị cho nàng nói rằng, vết thương trên cổ tay của nàng rất sâu, nếu không phải quyết tâm tìm đến cái chết, người thường sẽ không nỡ ra tay tàn nhẫn như vậy.

 

Huống chi, Trúc Châu luôn là người sợ đau.

 

Bình thường chỉ cần trầy xước chút da, nàng đã rơi nước mắt để đòi bánh hoa quế của ta.

 

Ta nhìn Trúc Châu trong quan tài ngọc, ngoại trừ sắc mặt nhợt nhạt, mọi thứ đều giống như khi nàng còn sống.

 

Người tình của nàng đứng ngay bên cạnh quan tài, một cô gái xinh đẹp trong trang phục hồng phấn đứng bên cạnh hắn, tay nắm chặt một cậu bé có đến bảy phần giống Trúc Châu.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta nhìn từ đầu đến chân, cuối cùng cũng hiểu vì sao Trúc Châu lại không còn lưu luyến gì nữa.

 

Cô gái ấy bước đến trước mặt ta, cúi chào:

 

"Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an."

 

Ta lạnh lùng nhìn nàng, không ra lệnh cho nàng đứng dậy, chỉ chăm chú nhìn đôi chân hơi khụy của nàng.

 

Ngay lập tức, một tỳ nữ bước tới, đá vào phía sau đầu gối nàng, một tiếng "bịch" vang lên, cuối cùng ta cũng cảm thấy đôi chút hài lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhu-ngoc-nhu-chau/1.html.]

 

"Thẩm di!"

 

Hai tiếng kêu kinh ngạc vang lên, Hàn Nhất Nặc định bước lên đỡ, nhưng vì thấy thái độ của ta mà không dám.

 

Còn Hàn Dương thì vẫn nhìn chằm chằm vào quan tài, như thể không biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh.

 

Chỉ có Thẩm Sở Sở là lặng lẽ quỳ gập xuống.

 

"Hoàng hậu nương nương thiên tuế, là dân nữ không biết tôn ti, xin nương nương thứ tội."

 

Ta nheo mắt, Thẩm Sở Sở quả thật rất khôn ngoan.

 

Nàng biết ta đang giận, ai đến can ngăn cũng vô ích, nhất là cha con nhà họ Hàn, họ chỉ khiến ta tức giận thêm, cúi đầu nhận lỗi ngược lại là cách khiến ta nguôi giận.

 

Trúc Châu không đấu lại nàng.

 

Ta bước lên hai bước, đôi giày gấm lấp lánh giẫm lên chiếc váy tinh xảo của nàng, ngay lập tức có người đưa ghế tới.

 

Ta nâng cổ tay của Thẩm Sở Sở lên, trên đó là một chiếc vòng ngọc xanh biếc.

 

Chiếc vòng không phải thứ quá quý giá, nhưng ta biết rõ, đó là phần thưởng mà Hàn Nhất Nặc, con trai bảy tuổi của Trúc Châu, đã giành được ở thư viện. Trước mặt bao đứa trẻ, nó đã nói rằng muốn mang chiếc vòng này về tặng mẫu thân.

 

Ta đã dặn dò thầy giáo, tặng chiếc vòng đó cho Hàn Nhất Nặc.

 

Nhưng không ngờ lại xuất hiện trên tay Thẩm Sở Sở.

 

Ta nắm chặt lấy chiếc vòng, giật mạnh khỏi tay nàng.

 

"Bản cung lỡ tay, cô nương đừng trách."

 

Ngay lập tức, trên tay Thẩm Sở Sở xuất hiện hai vết đỏ, nổi bật trên làn da trắng nõn của nàng.

 

"Dân nữ không dám."

 

Thẩm Sở Sở mím môi, bộ dạng đáng thương y như tên của nàng, Trúc Châu không thể chịu nổi kiểu này.

 

Mỗi lần nàng giận ta, chỉ cần ta làm bộ dáng như vậy, dù có giận thế nào, nàng cũng sẽ không nhịn được mà mỉm cười, lúc đó ta muốn gì cũng lấy được từ tay nàng.

 

Nhưng Thẩm Sở Sở là cái thá gì chứ?

 

Ta đưa tay vuốt ve tai nàng, trên đó là đôi khuyên ngọc trai lớn.

 

Đó là quà cưới ta tặng Trúc Châu khi nàng thành thân.

 

Khi ta tháo xuống, không hề có chút nương tay, tai của Thẩm Sở Sở rỉ máu, Hàn Nhất Nặc không kiềm chế được nữa, quỳ xuống bên cạnh nàng ta.

 

"Đây là khuyên ngọc ta tặng cho Thẩm di, mẫu thân cũng đã đồng ý rồi, mong hoàng hậu di di đừng trách phạt."

Loading...