Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NHƯ NGỌC NHƯ CHÂU - 2

Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:56:41
Lượt xem: 6,532

Ta xoay xoay chiếc khuyên ngọc dính m.á.u trong tay, vẻ mặt lãnh đạm.

 

"Nếu bản cung nhất quyết trách phạt thì sao?"

 

Không có Trúc Châu, Hàn Nhất Nặc trong mắt ta chẳng khác gì đống bùn nát.

 

Ta hiếm khi dùng giọng lạnh lùng này để nói với hắn, hắn tiến lên nắm lấy tà áo của ta, định làm nũng như mọi khi.

 

Ta liếc mắt lạnh lùng, thị vệ sau lưng lập tức rút đao, sắp sửa c.h.é.m xuống cánh tay của Hàn Nhất Nặc.

 

"Thứ thấp hèn cũng dám chạm vào hoàng hậu nương nương!"

 

Ta không để ý đến Hàn Nhất Nặc mặt tái xanh, sợ hãi, ra lệnh đưa quan tài ngọc của Trúc Châu đi, Hàn Dương đột nhiên tỉnh lại, rút kiếm chặn trước quan tài.

 

"Ta không cho phép ai mang Trúc Nhi đi!"

 

Hàn Dương dù sao cũng là quan viên triều đình, hơn nữa còn có mối quan hệ mật thiết với Ngụy Yên Lễ, thị vệ không dám động thủ với hắn.

 

Không sao, để ta tự tay.

 

Ta đ.â.m một kiếm vào Hàn Dương, không hề do dự, khi mũi kiếm chạm vào cơ thể hắn, có thứ gì đó nặng nề đánh vào cổ ta, ta chìm vào màn đen.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

02

 

Kẻ ra tay là Ngụy Yên Lễ.

 

Dù hạ nhân không dám nói, nhưng trên đời này chỉ có một mình hắn dám ra tay với ta.

 

Hắn không dám gặp ta, chỉ sai người mang tới thánh chỉ, truy phong Trúc Châu làm Đại Trưởng công chúa.

 

Ta xé nát thánh chỉ bằng chiếc trâm vàng Ngụy Yên Lễ tặng.

 

Cung nữ quỳ đầy đất, Trường Lạc Cung chìm vào tĩnh lặng, cho đến khi Ngụy Yên Lễ bước vào.

 

"Phù Ngọc, Trúc Châu đã c.h.ế.t rồi, nếu nàng không hài lòng, trẫm có thể phong cho nàng ấy tước vị cao quý hơn."

 

"Ta g.i.ế.c Thẩm Sở Sở, rồi phong nàng ấy làm hoàng hậu, ngài thấy sao?"

 

Ngụy Yên Lễ im lặng.

 

"Ta muốn bọn chúng phải chôn cùng."

 

"Điều đó không thể."

 

"Được."

 

Ta đáp lại nhanh chóng đến mức Ngụy Yên Lễ cũng bất ngờ, hắn ngẩng đầu nhìn ta.

 

"Nàng nói gì?"

 

"Ta nói, 'được'."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhu-ngoc-nhu-chau/2.html.]

Ta sẽ dùng cách của riêng mình để làm.

 

Ta không cho ai lập linh đường cho Trúc Châu, vì bọn chúng không có tư cách. Sau đó, ta sai người thu lại tất cả những thứ liên quan đến Trúc Châu.

 

Hàn Dương cầm kiếm ngăn cản.

 

Thẩm Sở Sở quỳ một bên, cắn chặt môi, không nói lời nào.

 

Chỉ cần ta ra hiệu, thuộc hạ lập tức bước vào, giữ chặt Hàn Dương, đầu gối hắn đập mạnh xuống nền đá cẩm thạch.

 

Năm xưa, khi Hàn Dương cầu hôn Trúc Châu, hắn cũng quỳ trước mặt ta như vậy.

 

Khi ta phát hiện chuyện hắn và Trúc Châu lén lút qua lại, vì danh dự của nàng, ta đã cấm họ qua lại, và Hàn Dương đã quỳ trước mặt tất cả mọi người trong hậu cung, cầu xin ta cho họ thành thân.

 

Ta không gật đầu, dù hắn có thân thiết với Ngụy Yên Lễ đến đâu, cũng không thể xin được một chiếu chỉ tứ hôn.

 

Khi đó ta hỏi Trúc Châu:

 

“Nếu lấy hắn, cô sẽ không thể quay lại.”

 

Trúc Châu mặt thoáng đỏ.

 

“Phù Ngọc, hắn nói đời này chỉ có mình ta, ta muốn thử xem.”

 

“Nhỡ sai thì sao?”

 

“Vậy thì sai thôi.”

 

Trúc Châu thoạt nhìn mềm yếu, nhưng thực ra rất thông minh và kiên quyết, ta đã trực tiếp chứng kiến điều đó.

 

Khi chọn Hàn Dương, nàng kiên định bao nhiêu, thì khi quyết định rời đi, nàng cũng dứt khoát bấy nhiêu.

 

Thuở nhỏ, nàng luôn dạy ta, “Thượng binh phạt mưu, công tâm là thượng sách.”

 

03

 

Khi đó ta chỉ mới tám tuổi, thứ nữ của cha ta đã lấy mất di vật mà mẫu thân để lại cho ta.

 

Một chiếc áo gấm.

 

Ta mách cha, cha bảo:

 

“Chiếc áo đó bị mèo hoang cào rách rồi, lần tới cha sẽ mua cho con một chiếc khác.”

 

Sau đó, khi ta đi qua viện của nàng, nàng đang khoe khoang với mấy cô bé khác về chiếc áo gấm mới đẹp đẽ và tinh xảo như thế nào, những viên ngọc trên đó quý giá ra sao.

 

Giữa tiếng trầm trồ của mọi người, ta cầm kéo, cắt chiếc áo gấm trên người nàng thành những mảnh vụn.

 

Khi cha đến, nàng bị ta đè xuống đất, đến nỗi quên cả khóc, chỉ khi thấy cha, nàng mới hoảng sợ kêu cứu.

 

Ta cầm chiếc kéo dính máu, bình tĩnh nhìn cha.

 

“Mèo hoang cào rách áo của con, cha nhớ mua cho con một chiếc khác nhé.”

Loading...