Nhứ Ngữ ngốc nghếch - 7
Cập nhật lúc: 2024-09-07 16:00:10
Lượt xem: 390
Vậy ta yên tâm rồi.
Tiếp tục học quy củ của mình.
Sau đó, Tạ Diễn còn mời thầy đến dạy cho ta, mỗi ngày đều đến dạy ta học chữ, hiểu lý lẽ.
Không giống như các giáo tập trong cung, thầy chưa bao giờ phạt ta.
Còn khen ta chăm chỉ, là một học sinh giỏi.
Hôm đó ta vừa học xong cách viết hai chữ "Tạ Diễn", thì Tạ Diễn trở về.
Ta còn chưa kịp cho hắn xem chữ ta viết, hắn đã bị tiểu Hoàng đế triệu vào cung.
Nhũ mẫu nói sai rồi, tiểu Hoàng đế thật sự phạt Tạ Diễn. Nghe nói hắn phạt Tạ Diễn hai mươi trượng.
Chuyện này chấn động cả triều đình, càng làm ta chấn động.
Khi ta chạy đến viện của Tạ Diễn, hắn đã bôi thuốc xong, đang nằm sấp trên giường.
"Có đau không?" Ta ngồi xuống bên cạnh hắn, đau lòng đến nỗi mắt đẫm lệ.
Lần trước nhũ mẫu bị đánh hai mươi trượng, đau đến mấy ngày không xuống giường được.
Thân thể Tạ Diễn yếu như vậy, chắc chắn còn đau hơn nhũ mẫu.
"Đau." Tạ Diễn nghiêng đầu nhìn ta.
Ta chớp chớp mắt, nước mắt từng giọt cứ thế rơi xuống.
Vân Trúc mang nước vào phòng vội cười nói: "Cô nương, Vương gia lừa cô nương đấy. Thân thể hắn..."
Nói được một nửa, hắn đột nhiên dừng lại.
Ta quay đầu nhìn hắn: "Thân thể ngài ấy làm sao?"
Vân Trúc cười gượng, lắc đầu không nói gì, đặt nước xuống rồi vội vàng lui ra.
Tạ Diễn đưa tay lau nước mắt trên mặt ta.
"Sao ngươi lại hay khóc thế?" Hắn nhẹ nhàng hỏi ta.
Ta bĩu môi: "Thật ra ta không hề thích khóc."
Giả thôi.
Mẫu thân cũng nói ta là đứa bé hay khóc.
Nhưng nếu để Tạ Diễn biết, thì thật mất mặt.
"Sao tiểu Hoàng đế lại như vậy." Ta đổi chủ đề: “Ngài là thúc thúc của hoàng thượng, sao ngài ấy có thể phạt ngài."
"Ta là thần tử, hắn là quân vương."
Đạo quân thần, ta đã từng nghe thầy nhắc đến.
Đại khái đều là những đạo lý lớn mà ta nghe không hiểu.
Ta không hiểu đạo lý lớn, chỉ biết rằng Tạ Diễn bị đánh là không được.
"Ta đi tìm hoàng thượng." Ta giận dữ đứng dậy định đi.
Vừa đứng dậy đã bị Tạ Diễn nắm lấy tay.
Ta nhất thời không đứng vững ngã xuống, sợ đè lên vết thương của Tạ Diễn, ta vội chống tay lên giường.
Chỉ là môi ta chạm vào mặt hắn.
Rõ ràng mặt hắn rất lạnh, nhưng môi ta như bị bỏng, cả khuôn mặt cũng nóng lên.
"A Nhứ." Tạ Diễn gọi ta.
Hắn chưa bao giờ gọi ta như vậy, giọng hắn vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, như một chiếc lông vũ rơi vào lòng ta, tê tê dại dại.
Ta chớp chớp mắt: "Ta ở đây."
"Nếu không ở đây, không có nhà lớn cũng không có đám nha hoàn đông đúc, chỉ có ta, nàng có muốn không?"
Câu hỏi này ta đã biết câu trả lời từ lâu.
Ta hỏi hắn: "Vậy có thể mang theo nhũ mẫu không? Bà ấy không có người thân, chỉ có mình ta."
Hắn hơi ngẩn ra.
"Nàng muốn?"
Ta mỉm cười: "Muốn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhu-ngu-ngoc-nghech-xjdw/7.html.]
Nhà lớn không quan trọng, đám nha hoàn đông đúc cũng không quan trọng. Quan trọng nhất ở đây chính là hắn và nhũ mẫu.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
12
Chỉ sau một đêm, dường như mọi thứ đều thay đổi.
Những cô nương vào phủ cùng ta đều bị đuổi đi.
Ngay cả những ma ma dạy quy củ cũng đã rời đi.
Nghe nhũ mẫu nói, hiện tại bên ngoài đều đang đồn đại về việc Tạ Diễn và tiểu Hoàng đế bất hòa. Và ta chính là nguyên nhân khiến họ bất hòa.
"Giữa hai người có phải có hiểu lầm gì không?" Khi Tạ Diễn đến dùng bữa cùng ta, ta hỏi hắn.
Hắn lắc đầu: "Không có."
Vậy tại sao lại bất hòa chứ?
Rõ ràng cả hai người đều rất tốt mà.
Khi ta còn đang muốn hỏi thêm điều gì đó, Tạ Diễn lại gắp cho ta một miếng thịt.
Nhìn thức ăn chất đầy trong bát, ta tức giận nói: "Không ăn nữa, không ăn nữa, gần đây ta đã tăng cân rồi."
"Không mập mà." Hắn đánh giá ta một lượt, nhẹ nhàng nói: “A Nhứ phải ăn nhiều một chút, mau lớn lên."
"Ta đã lớn rồi mà." Ta ưỡn ngực, nói đầy tự tin.
Mẫu thân nói ta đã là người lớn rồi.
Hắn chống tay lên cằm nhìn ta, mỉm cười: "Vẫn chưa đủ."
Chớp mắt, ta đã ở Vương phủ một năm rồi.
Tạ Diễn không còn là Nhiếp Chính Vương nữa.
Một tháng trước, tiểu Hoàng đế tự mình chấp chính, thu hồi quyền lực trong tay Tạ Diễn.
Nhũ mẫu nói đây không phải là điềm tốt.
"Tại sao thế?" Ta hỏi bà.
Bà thở dài: "Từ xưa đến nay, kết cục của các Nhiếp Chính Vương không có mấy ai tốt cả."
Ta cầm lấy túi hương trong tay, vội vàng phản bác: "Tạ Diễn không giống vậy."
"Hôm nay là sinh thần của ngài ấy, đừng nói những điều không may."
Nhũ mẫu gật đầu, mỉm cười nhìn ta: "Giờ đây cô nương càng ngày càng hiểu chuyện rồi."
Ta cũng cảm thấy mình dường như thông minh hơn nhiều.
Đều nhờ những người huấn luyện mà Tạ Diễn mời đến cho ta.
Không biết hắn mời từ đâu về một vị lang trung, nói rằng từ nhỏ đầu ta đã không tốt, nên mới chậm hơn so với bạn cùng trang lứa, bây giờ đã điều trị gần dứt điểm rồi.
Mẫu thân ta nói, đời người nếu gặp được một người coi mình như trân bảo thì đã mãn nguyện rồi. Bà chưa từng gặp. Ta gặp rồi.
Chỉ là ông trời đúng là công bằng, làm gì có người nào cả cuộc đời đều thuận buồm xuôi gió.
Vào sinh thần Tạ Diễn, ta không đợi được hắn, mà lại nhận được tin hắn bị ám sát. Vương phủ hỗn loạn cả lên.
Bình thường đám hạ nhân đã lo lắng, giờ nghe tin hắn sống c.h.ế.t không rõ càng thêm hoảng loạn.
"Không thể nào." Ta nhìn đám hạ nhân hỗn loạn ngoài viện: “Không thể nào, sáng nay ngài ấy còn hứa với ta sẽ về sớm mà. Ngài ấy chưa
bao giờ nói dối."
Ta đứng dậy, bước ra ngoài.
Ta phải đi tìm hắn.
"Cô nương." Nhũ mẫu kéo ta lại.
Ta quay đầu lại, nước mắt đã đầy mặt: "Nhũ mẫu, ta phải đi tìm ngài ấy."
Hắn chắc chắn đang đợi ta đến tìm, giống như mỗi lần trước đây.
Nhưng ta không biết phải đi đâu để tìm hắn, chỉ có thể lang thang vô định trên phố.
Cuối cùng, mệt mỏi gục ngã trong vòng tay của nhũ mẫu.
13
Vào đêm Yến vương Tạ Diễn bị ám sát, phủ Yến vương bùng cháy dữ dội, hạ nhân tán loạn chạy trốn, không ai dập lửa. Ngọn lửa cháy suốt đêm, thiêu rụi toàn bộ Vương phủ thành tro tàn.
Chỉ sau một đêm, thế gian này không còn người tên là Yến vương Tạ Diễn nữa.
"Vậy ngọn lửa này là do tiểu Hoàng đế phóng sao?" Ta ngồi trên xích đu, ngẩng đầu nhìn người phía sau.