Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhứ Ngữ ngốc nghếch - 9 (END)

Cập nhật lúc: 2024-09-07 16:01:12
Lượt xem: 447

Người đó chỉ mặc trường sam màu trắng nhạt, nhưng vẫn tỏa ra khí chất cao quý.

Dung mạo tựa như người bước ra từ trong mộng.

"Không phải." Tạ Diễn nhẹ nhàng đẩy ta một cái: “Là ta phóng."

Ta chớp chớp mắt, nghĩ một lúc lâu mới hiểu được mục đích của hắn.

Chỉ là muốn Tiểu Hoàng đế nghĩ rằng ta cũng đã c.h.ế.t trong ngọn lửa này, đoạn tuyệt ý niệm về ta.

"Đồ cáo già." Ta mắng hắn.

Hắn cười, đẩy xích đu mạnh hơn.

Váy ta tung bay trong không trung tạo thành những đường cong đẹp mắt.

"Tạ Diễn, mau thả ta xuống." Ta vừa cười vừa la hét, bầu không khí tràn ngập tiếng cười của ta.

Nhưng Tạ Diễn chẳng có ý định dừng tay.

Cuối cùng là khi nhũ mẫu nấu ăn xong, hắn mới bế ta xuống khỏi xích đu. Ta nhẹ nhàng cắn một cái vào vai hắn. Hắn không giận mà còn cười.

"Hai tháng nữa là sinh thần mười sáu tuổi của nàng." Hắn nhẹ nhàng đặt ta ngồi xuống ghế: “Hai tháng nữa chúng ta thành thân, có được không?"

Ban đầu còn có chút giận, nghe đến đây mặt ta đỏ bừng.

Một lúc lâu sau, ta cúi đầu nói: "Được."

Trước khi thành thân, Tạ Diễn dẫn ta về Dương Châu một chuyến, đứng từ xa nhìn mẫu thân.

Nghe nói từ khi ta đi, mẫu thân cũng đã rời khỏi phụ thân ta. Hiện tại sống rất tốt.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Vậy ta có thể yên tâm cùng Tạ Diễn rời đi rồi.

Giống như ngày lên kinh đô, ta tựa vào lan can thuyền, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

Tạ Diễn tháo áo khoác choàng lên vai ta, kéo ta vào lòng.

Đầu ta tựa vào người hắn, nhìn hoa sen bên bờ.

"Tạ Diễn, nghe nói thiên kim của Chu Thượng thư không chỉ đẹp mà còn thông minh, là ý trung nhân của bao công tử thế gia trong kinh thành, nhưng nàng ấy chỉ có tình ý với ngài."

Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy tại sao chàng lại thích ta?"

Hắn cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán ta, cười nói: "Có lẽ vì nàng ta không tự đề nghị lên giường."

Nghe câu này là biết không phải đang khen ta.

Ta tức giận quay người định vào khoang thuyền.

Hắn nắm lấy tay ta, kéo ta lại vào lòng.

"Nàng nhìn xem, đám hoa sen kia." Hắn nhẹ nhàng nói: “Có đẹp không?"

"Đẹp."

"Ai mà chẳng yêu hoa." Hắn cúi đầu nhìn ta: “Nhưng ta không giống vậy, ta chỉ yêu nàng. Nàng là hoa thì ta yêu hoa, nàng là cây thì ta yêu cây, nàng là cỏ thì ta yêu cỏ."

Trong mắt hắn lấp lánh những vì sao, giọng nói nhẹ nhàng êm ái, như thể ta là bảo vật độc nhất vô nhị trong cuộc đời này.

"Không phải vì nàng là hoa ta mới yêu nàng, nên nàng không giống người khác, không cần so sánh với ai."

Ta cúi đầu mỉm cười, như con mèo con thỏa mãn, cọ cọ trong lòng hắn.

Hắn nâng cằm ta lên: “Còn nàng? Vì sao nàng thích ta?"

Ta chớp chớp mắt, rút khỏi lòng hắn, lủi vào khoang thuyền.

"Vì ngài tuấn tú."

Như vầng trăng thánh khiết trên trời.

Ngoại truyện - Tạ Diễn

Mẫu phi chưa sinh ta ra đã bị đày vào lãnh cung.

Khi sinh ta, thái y đến không kịp thời.

Ngay sau khi sinh, mẫu phi đã qua đời.

Vì thế, ta là hoàng tử ít được sủng ái nhất trong cung.

Nếu không có Thái tử bảo vệ, có lẽ ta đã sớm mất mạng.

Thái tử là người lương thiện.

Sau khi lên ngôi hoàng đế, vẫn như vậy.

Các vị vương gia khắp nơi đều có lòng phản nghịch, ta nhiều lần khuyên hoàng thương giảm bớt quyền lực của họ, nhưng ngài ấy không muốn làm tổn thương người cùng huyết thống.

Cuối cùng, ngài ấy lại c.h.ế.t trong tay người tiểu đệ mà ngài ấy không nỡ giết.

Từ xưa đến nay, các bậc đế vương thường vô tình. Người có tình có nghĩa thì không thể trở thành minh quân.

Vì vậy, Dục nhi không thể nhân từ mềm lòng giống phụ hoàng của nó.

Ta kể cho nó nghe phụ hoàng của Dục nhi đã c.h.ế.t như thế nào, rồi lặng lẽ giúp nó phát triển sức mạnh, bố trí cạm bẫy khắp nơi, để cho nó nghĩ rằng ta có dã tâm với ngôi báu.

Ta lấy bản thân mình làm quân cờ, chỉ mong có ngày nó g.i.ế.c ta, trở thành một vị quân vương sắt m.á.u vô tình, sau đó sống lâu trăm tuổi.

Nhưng tất cả kế hoạch ấy bị một cô nương phá hỏng.

Ta sai người tìm một nhóm cô nương tuổi cập kê, để mọi người nghĩ rằng ta sẽ dùng nhóm cô nương này để quyến rũ quân vương. Cô nương đó chính là một trong số những người được chọn.

Lần đầu gặp nàng, ta đã nghĩ rằng khuôn mặt này thật sự có thể mê hoặc quân vương. Có lẽ ta sẽ sử dụng nàng.

"Biết làm những gì rồi?" Ta hỏi nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhu-ngu-ngoc-nghech-xjdw/9-end.html.]

Nàng chớp đôi mắt ngây thơ, thật thà đáp: "Ngủ với nam nhân."

Điều này thật sự khiến ta rất ngạc nhiên.

Đã lâu rồi ta không nói chuyện với nữ nhân, không ngờ nữ nhân thời nay lại thẳng thắn như vậy.

"Vương gia, nàng ta tên là Lâm Nhứ Ngữ." Vân Trúc nói về xuất thân của nàng: “Là nữ nhi của một kỹ nữ và một thương nhân ở Dương Châu, từ nhỏ đã không được thông minh lắm."

Lâm Nhứ Ngữ.

Quả thực đầu óc nàng không được tốt.

Sau khi trở về từ cung yến, ta cảm thấy cơ thể có chút khó chịu, liền đi ngủ sớm. Không ngờ nàng lại dám trèo lên giường của ta. Thế này mà bảo là đầu óc không tốt. Đúng là gan to bằng trời.

Nhưng khi tay ta chạm vào làn da trắng nõn của nàng, cơ thể ta như có một dòng nhiệt lưu chạy loạn, suýt chút nữa thiêu đốt ta.

Có người đã hạ dược ta.

Trong hoàng cung này, ngoài Dục nhi, ta không nghĩ ra ai khác dám hạ dược ta.

Xem ra nó đã bắt đầu hành động.

Không kịp nghĩ nhiều, ta liền ném Lâm Nhứ Ngữ xuống giường.

"Phải đó, lúc bị ném xuống, m.ô.n.g thiếp đau như bị nứt thành tám mảnh" Lâm Nhứ Ngữ chu môi trách ta.

Nàng vốn đã đẹp như hoa sen trong nước, giờ mặc bộ hỉ phục, càng làm tôn lên vẻ kiều diễm của nàng.

Ta ngồi bên cạnh nàng, nhẹ giọng dỗ dành: "Vậy giờ nàng cũng ném ta xuống đi."

"Không muốn."

Nàng kéo vạt áo của ta, đôi mắt cong như vầng trăng lưỡi liềm: "Ta muốn ngủ với chàng."

Ta khẽ mỉm cười.

"Nghe nàng."

Nến hỉ chập chờn, bộ hỉ phục đỏ bị ném xuống, trải từng lớp trên nền đất, tựa như những bông hoa nở rộ.

"Mẫu thân thiếp nói, chỉ cần thiếp chịu ngủ với nam nhân, sẽ khiến nam nhân đó mãi mãi nghe lời thiếp."

"Mẫu thân nàng lừa nàng đấy."

Môi ta nhẹ nhàng hôn lên mắt nàng, chóp mũi nàng, môi nàng.

"Nhưng ta nguyện mãi mãi nghe lời nàng.”

(--END--)

THEO ĐUỔI

 

Tác giả: 雨璇

 

Chương 1

 

Đêm tôi c..hết vì sinh non, Thẩm Kinh Niên đang cùng cô bạn thời thơi ấu mừng sinh nhật.

 

Họ ôm nhau ngọt ngào giữa tiếng reo hò của đám đông,

 

Tôi cô đơn nằm trên giường bệnh lạnh lẽo.

 

Tôi nhìn họ tâm sự với nhau, nhìn họ hồi tưởng lại lại tuổi thanh xuân của mình.

 

Ngày qua ngày, tôi buộc phải chứng kiến tất cả những điều này trong trạng thái linh hồn.

 

Rồi có một ngày có người hỏi tin tức của tôi.

 

Thẩm Kinh Niên chỉ cau mày nói:

 

“Mặc kệ cô ta, cô ta là người thích gây rối.”

 

Cho đến khi bệnh viện gọi điện thoại cho hắn: “Anh Thẩm, phiền anh tới đưa t.h.i t.h.ể cô Khương về nhà...”

 

Sau đó, tôi được sống lại.

 

Quay về thời điểm bảy năm trước, lúc sắp kết hôn với Thẩm Kinh Niên...

 

-----

 

Loading...