Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NHƯ Ý HÀNG YÊU - BẮT LỢN YÊU - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-21 22:24:07
Lượt xem: 598

“Mọi người đều nói Đương Khang hiển linh bắt đầu báo thù…” 

 

Trương Thủy Hoa dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi: “Không lâu sau, một người đàn ông tự xưng là Phục Yêu Sư đi ngang qua, hắn đến núi Tàng Khang, đến miếu Tàng Khang phong ấn, người dân trong thôn mới cứu được một mạng.

 

"Tôi luôn cho rằng đó là do thế hệ trước bịa ra để hù dọa mọi người, nhưng không ngờ..." 

 

Trương Thủy Hoa dẫn Tưởng Thiếu Thiên và tôi đi vòng quanh con đường núi tối tăm. 

 

Cuối cùng, ông ấy dừng lại trước cửa một hang động nhỏ nói: “Đi qua hang động này các ngươig có thể nhìn thấy núi Tàng Khang.” 

 

Ông ấy nói trước đây mình đã nói dối chúng tôi vì ông ấy không muốn chúng tôi có kết cục như con trai ông ấy. 

 

Tôi tin điều này, Trương Thủy Hoa dường như không có ý xấu. 

 

Chặng đường còn lại Trương Thủy Hoa không theo.

 

Tôi và Tưởng Thiếu Thiên cúi người đi vào trong hang. 

 

Cậu ấy hỏi tôi: “Chị Như Ý, chị có biết vị Phục Yêu Sư mà ông ấy vừa nhắc đến không?” 

 

Tôi: “Tôi đại khái có thể đoán được là ai.” 

 

“Nghe nói ông cụ của La gia ở Thanh Thành đã phong ấn một con thụy thú hóa yêu vào hai trăm năm trước." 

 

Tưởng Thiếu Thiên nhớ lại đột nhiên nói: "Lão tiền bối đã sống gần hai trăm năm!" 

 

"Nhưng tôi nhớ ông ấy đã ch. ế. t cách đây vài năm rồi mà?" 

 

Tôi quay lại nhìn về phía cậu ấy không nhịn được trợn mắt nói: "Còn không cậu nghĩ phong ấn của Đương Khang làm sao bị phá vỡ?" 

 

Trước khi ch. ế. t, ông cụ nhất định đã dặn con cháu đến đây để củng cố phong ấn. 

 

Nhưng thế hệ trẻ ngày nay không bằng thế hệ trước, họ có thể đến một lần làm qua loa, hoặc căn bản là không đến. 

 

Tưởng Thiếu Thiên cau mày: “Sau khi trở về nhất định phải nói rõ tình huống này cho ông nội…”

 

11.

 

Sau khi đi qua hang, chúng tôi nhìn thấy ngay miếu Tàng Khang nằm ở lưng chừng núi. 

 

Tưởng Thiếu Thiên theo tôi đến cửa ngôi miếu. 

 

Khu vực xung quanh cỏ mọc um tùm, tường đổ nát, khung cảnh hoang tàn. 

 

Bên trong giăng mạng nhện, miếu sụp đổ, lư hương rơi xuống. 

 

Bức tượng Đương Khang được đặt sạch sẽ trên bàn thờ, không phù hợp với cảnh hoang tàn xung quanh. 

 

"Cậu đợi tôi ở đây, tôi vào gặp hắn." 

 

Tôi ném túi xách của mình cho Tưởng Thiếu Thiên rồi bước vào miếu. 

 

Sau khi tôi bước vào, cánh cửa miếu đổ nát đóng sầm lại sau lưng tôi. 

 

Tưởng Thiếu Thiên giật mình, lập tức gõ cửa: "Chị Như Ý! Chị Như Ý, chị không sao chứ?" 

 

Tôi định thần lại, trầm giọng nói: "Không sao đâu!" 

 

Đầu tôi ong ong, toàn thân run rẩy, cả người mất kiểm soát ngã xuống đất. 

 

Miếu Tàng Khang này thực sự kỳ lạ! 

 

Tôi một bên thầm niệm Thanh Tâm Chú, một bên bám vào bàn cố gắng đứng dậy. 

 

Tôi ngẩng đầu lên liếc nhìn tượng Đương Khang rồi lại ngã xuống. 

 

Ý thức của tôi dần dần mơ hồ, ngã xuống đất, nửa nheo mắt nhìn tấm lụa đỏ phai màu lủng lẳng trong miếu, rất nhanh đã bất tỉnh... 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

"Vân Như Ý, Vân Như Ý..." 

 

Ai, là ai? đang gọi tôi à? Tôi uể oải mở mắt ra, chỉ thấy mình trong khoảng không.

 

Phía trước có một tòa sen lơ lửng, trên đó có một nam Bồ Tát hiền lành. 

 

Tôi cảnh giác nhìn ông ta, bình tĩnh mà tránh xa. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhu-y-hang-yeu-bat-lon-yeu/chuong-6.html.]

 

"Vân Như Ý, ngươi tới đây, nhất định có cơ duyên với ta, ngươi có tâm nguyện gì không? Ta có thể giúp ngươi thực hiện." 

 

Tôi nhìn ông ta, không khỏi cười lạnh, giả vờ đàng hoàng: "Ngươi không thể cho ta thứ ta muốn." 

 

Ông ta không hề tức giận mà chỉ lặng lẽ nhìn tôi: 

 

"Điều ngươi muốn là thiên hạ thái bình, tất cả yêu tà đều bị tiêu diệt?" 

 

Chồng của ngươi, Long Vương Minh Uyên, trở về với ngươi?" 

 

Trong lòng tôi chấn động, không thể tin ngẩng đầu lên: "Sao ngươi có thể..." 

 

Tôi im lặng, nhưng ông ấy dường như vẫn có thể nhìn thấu tôi. 

 

"Vân Như Ý, ta biết ngươi, hơn ba trăm năm trước Long Vương Minh Uyên đã chọn ngươi, ngài ấy dạy ngươi thuật pháp, dẫn ngươi đi vào con đường hàng yêu, ngài ấy là phu quân của ngươi, cũng là sư phụ của ngươi." 

 

Sau này, ngài ấy vì thiên hạ trừ yêu ngoài ý muốn bị yêu khí nhập thể, mười đại linh môn đã phong ấn ngài ấy dưới núi Đông Sơn mới giữ được thái bình trong một thời gian. 

 

"Vân Như Ý, ngươi không muốn cứu ngài ấy sao? Vợ chồng ngươi đã xa cách hàng trăm năm, ngươi trong lòng không oán hận sao."

 

Ông ấy cúi đầu nhìn tôi với ánh mắt thương hại.  

 

Tôi im lặng nhìn ông ấy, mấy giây sau mới không nhịn được cười: “Ngươi nghĩ ngươi là ai?” 

 

“Chuyện giữa Minh Uyên và ta không đến lượt ngươi nói ra nói vào.” 

 

“Nói chuyện lâu như vậy, ngươi liền không dám lộ ra chân thân, ta muốn nhìn bộ dáng ngươi như thế nào!" 

 

Nói xong, tôi lùi về sau một bước, hai tay chắp lại, lòng bàn tay xuất hiện kim quang.

 

Một chiếc gương được cầm trong tay tôi, tỏa ra ánh sáng vàng. 

 

“Phục Yêu Kính!?” 

 

Giọng điệu của Đương Khang không còn khoa trương như trước nữa, bình tĩnh dị thường. 

 

Khi tôi ném Phục Yêu Kính vào hắn ta, anh ta quay lại rơi khỏi tòa sen. 

 

Nhưng ánh sáng trong tấm gương bốc khói vẫn chiếu vào hắn. 

 

Đương Khang hét lên hình dáng cơ thể thay đổi nhanh chóng. 

 

Khi tiếp đất lần nữa, hắn ta đã biến thành một con yêu quái trông giống như một con lợn, dài sáu thước và cao bốn thước. 

 

Toàn thân nó có màu xanh lục, có hai tai 

to, bốn chiếc ngà nhô ra từ miệng giống như ngà voi.

 

Đương Khang ngửa mặt lên trời gầm lên, sau đó quay người bỏ chạy. 

 

Khi cơ thể hắn chạm tới ranh giới của hư vô, khung cảnh xung quanh bắt đầu tan rã và tan biến. 

 

Có một tia sáng trắng lóe lên, tôi vô thức nhắm mắt lại.

 

12.

 

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại ngôi miếu Tàng Khang đổ nát. 

 

"Chị Như Ý!" Tưởng Thiếu Thiên chạy tới, chỉ vào cánh cửa bị đập nát, nói không mạch lạc: 

 

"Vừa rồi... một con lợn rừng chạy ra!" 

 

Tôi liền đuổi theo: “lợn rừng gì mà lợn rừng, đó là Đương Khang.”

 

“Cái gì?” Tưởng Thiếu Thiên chạy theo tôi mà không nói một lời. 

 

"Nhưng thứ tôi vừa thấy rõ ràng là một con lợn rừng!" 

 

"Trước đây Đương Khang không phải là thần thú sao? Cho dù trở thành yêu quái cũng sẽ không..."

 

Tôi giải thích: "Nó đã bị phong ấn gần hai trăm năm rồi, linh lực trong người sớm đã tiêu hao từ lâu, hiện tại chỉ là sắp hết sức lực." 

 

Tưởng Thiếu Thiên thắc mắc: "Nếu hắn không có linh lực, sao còn tiêu phí nhiều công phu giúp đỡ người khác thực hiện mong muốn của họ, rồi biến họ thành lợn.” 

 

Thành thật mà nói, đây cũng là điều tôi không thể nghĩ ra. Tôi không tin rằng loại công việc bạc bẽo này chỉ để cho vui.

Loading...