Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NHƯ Ý HÀNG YÊU - BẮT LỢN YÊU - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-21 22:24:56
Lượt xem: 577

Tôi và Tưởng Thiếu Thiên đuổi theo hắn không bỏ, Đương Khang rất nhanh bị đẩy đến rìa vách đá. 

 

Nó đứng trên rìa vách đá quay lại nhìn chúng tôi, đôi mắt nó lóe lên màu xanh lục. 

 

Tôi không nói những lời vô nghĩa với nó nữa, giậm nhẹ xuống đất, bay đi, lấy ra một nắm giấy bùa màu vàng từ thắt lưng ném vào nó như thể nó miễn phí. 

 

Khi tờ giấy bùa được dán vào người hắn ta, nó kêu răng rắc như pháo rồi nổ tung. 

 

Đương Khang né được vách đá nhưng vẫn bị thương nặng. 

 

Hắn hoàn toàn tức giận gầm lên với tôi. 

 

Tưởng Thiếu Thiên đứng ra làm viện trợ, chặn đường rút lui của hắn. 

 

Tôi lại phi thân lên, cùng đánh qua đánh lại với hắn. 

 

Cuối mỗi hiệp, cơ thể Đương Khang sẽ bị thương thêm một chút. 

 

Hắn lao về phía tôi, đầy tàn nhẫn và kiên quyết: "Ngươi thì hiểu cái gì! Tại sao lại ngăn cản ta!"

 

"Ta muốn ngươi chết, ta muốn ngươi c.h.ế.t cùng ta.” Không được! Hắn là muốn cùng tôi đồng quy vu tận. 

 

Tưởng Thiếu Thiên lo lắng hét lên: "Chị Như Ý! Mau tránh ra.”

 

Cậu ta còn chưa kịp nói hết lời thì thân hình Đương Khang đã va vào tôi. 

 

Hắn nhanh đến mức tôi không kịp phản ứng. 

 

Hắn đẩy tôi lui cho đến khi tôi chạm tới mép vách đá. 

 

Sức mạnh của Đương Khang không hề suy giảm cho đến khi hắn cùng tôi lao ra khỏi vách đá rồi tiếp tục rơi xuống. 

 

"Vân Như Ý! Có ngươi chôn cùng, ta ch. ế. t cũng không lỗ." 

 

“Chị Như Ý.”

 

Giọng Tưởng Thiếu Thiên ngày càng xa, gió bên tai gào thét, thân thể tôi như trống rỗng.

 

Ngay khi tôi sắp va vào vách đá, tôi không thể không nhắm mắt lại. 

 

Lần này lớn, tôi sợ dù không c.h.ế.t cũng phải lột da! 

 

"Rống–”

 

Tiếng rồng gầm vang lên bên tai tôi. 

 

Tôi gần như mở mắt ngay lập tức. 

 

Một bàn tay ấm áp nắm lấy eo tôi, buộc tôi phải dừng lại, rồi dùng một lực nhẹ dẫn tôi đến một cái bục hẹp trên vách đá. 

 

Nhìn người đàn ông trước mặt, tôi cảm thấy lòng mình như rung lên, không nói nên lời hồi lâu. 

 

Đôi mắt hoa đào hẹp lại đầy ý cười: “Đã lâu không gặp, đàn chị.” 

 

Tôi lặng lẽ nhìn anh, qua con ngươi vàng óng của anh, tôi như nhìn thấy một người khác. 

 

"Ngươi là Lâm Nguyện hay là Minh Uyên?" 

 

Hắn giơ tay lên gõ nhẹ vào đầu tôi: "Cái gì? Còn chưa nhận ra?"

 

Chỉ một động tác này, mắt tôi liền đỏ hoe. 

 

Minh Uyên thở dài, đưa tay kéo tôi vào lòng: “Sao lại khóc?” 

 

Tôi kìm nước mắt, giọng nói vẫn còn ong ong: “Sao anh lại đi ra ngoài?” 

 

“Gần đây phòng ấn của mười đại linh môn được nới lỏng một chút, anh nghi ngờ có liên quan đến cái c.h.ế.t của lão già La gia ở Thanh Thành." 

 

"Nhưng anh không thể cử động cơ thể, nên chỉ có thể lén lút thả ra chút yêu phách này để gặp em." 

 

Tôi ngẩng đầu nhìn mặt anh: "Lâm Nguyện là chuyện gì vậy?" 

 

Minh Uyên nhún vai: "anh đi dạo quanh trường của em, anh chàng này lớn lên đẹp trai hơn một chút." 

 

Tôi: " …” 

 

Minh Uyên nói xong lại giơ tay gõ đầu tôi đầu nói: “Vân Như Ý, thu phục Đương Khang, em xem em tự làm mình chật vật đến thế nào.” 

 

Tôi lại im lặng, lần này tôi đã phạm sai lầm, hơn trăm năm nay ít có sai lầm, thế mà hôm nay bị một lần lại bị anh bắt được. 

 

Điều này khiến tôi cảm thấy có chút xấu hổ, rất xấu hổ! 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhu-y-hang-yeu-bat-lon-yeu/chuong-7.html.]

 

Đang lúc hắn đang nói chuyện, tiếng kêu quỷ dị cùng tiếng gào khóc của Tưởng Thiếu Thiên bị gió từ trên cao thổi bay xuống. 

 

"Chị Như Ý! Chị c.h.ế.t thảm quá!" 

 

"Chị Như Ý, đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ học được thuật pháp và trở thành một Phục Yêu Sư lợi hại như chị!" 

 

"Chị Như Ý, yên tâm đi, tôi sẽ đốt rất nhiều tiền cho chị, tất cả mọi thứ từ Hermès, Chanel tôi sẽ đốt hết cho chị! 

 

Tôi: “…” 

 

Minh Uyên không thể không cười: “Đây là cậu học trò nhỏ của em? 

 

Khi Minh Uyên đưa tôi bay lên đó, Tưởng Thiếu Thiên bị dọa đến sửng sốt. 

 

Cậu ấy chỉ vào chúng tôi, không nói gì một lúc lâu. 

 

Tôi phớt lờ cậu rồi đi xuống núi, nhìn quá sốt ruột. 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

Đi được vài bước, tôi nghe thấy Minh Uyên đang nói chuyện với cậu. 

 

"Xin chào, Tiểu Tưởng, tôi là... anh rể của cậu.”

 

13.

 

Sau khi Đương Khang bị bắt, con trai của Trương Thủy Hoa trở lại hình dạng ban đầu. 

 

Ông ấy quỳ lạy tôi: “Cảm ơn đại sư! Cảm ơn đại sư!” 

 

Tôi kéo ông ấy lên khỏi mặt đất, không nói gì thêm. 

 

Lúc lên xe rời đi, Minh Uyên chỉ về phía Trương gia: “Nếu Trương Hổ không chịu thay đổi, nhất định phải ngồi tù.” 

 

Tôi thở dài: “Vậy cũng liên quan gì đến em, luật pháp sẽ dạy hắn ta trở thành một con người mới." 

 

Minh Uyên nói rằng Lâm Nguyện có thể chất đặc biệt, anh ta từ nhỏ đã yếu đuối và thường xuyên gặp rắc rối với những chuyện bẩn thỉu. 

 

Ba hồn bất ổn, đó là số phận ch. ế. t trẻ. 

 

"Yêu phách Long Vương của anh trong cơ thể hắn thực ra đã cứu mạng hắn. Anh đã đạt được thỏa thuận với hắn, thân thể này ban ngày thuộc về hắn, ban đêm thuộc về anh." 

 

Minh Uyên vừa nói vừa tựa đầu vào vai tôi. 

 

Lúc này, bầu trời đã chuyển sang màu trắng. 

 

Trời gần sáng rồi. 

 

“Anh đuổi theo em cả đêm, mệt quá, muốn ngủ một giấc.” 

 

“Như Ý, tối nay gặp lại.” 

 

Anh chậm rãi nhắm mắt lại. 

 

Tôi quay đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của anh, cuối cùng không khỏi cong môi. 

 

"Chậc, chậc, chậc." Tưởng Thiếu Thiên vừa lái xe vừa lén nhìn lại: "Mùi của tình yêu." 

 

Tôi mỉm cười với cậu: "Muốn sống sót thì biết phải nói rồi đấy." 

 

"Tôi biết. Tôi sẽ không nói với ông nội.”

 

14.

 

Sau khi trở lại Phượng Thành, tôi gặp Hồ Tiểu Mạn trong khuôn viên trường. 

 

Lúc đó cô đang cãi nhau với ai đó. 

 

“Tôi nói lại lần nữa!” Cô chỉ vào nam sinh mập mạp trước mặt, “Tôi sẽ gọi cảnh sát nếu anh đi theo tôi lần nữa!” 

 

“Tôi thích mẫu người như Kim Thành Vũ, cậu hiểu không?” 

 

“Còn có, Như Ý cũng không thích loại như anh, đừng quấy rối cô ấy!" 

 

"Nếu không, mỗi lần nhìn thấy anh bà đây đều đánh!" 

 

Cô ấy khí thế rất mạnh, còn có hai vệ sĩ cao 1m8 bên cạnh, trực tiếp dọa nam sinh đó bỏ chạy.

 

Cô ấy trông rất tức giận, uống một ngụm nước lớn, lúc quay lại tình cờ nhìn thấy tôi đang đứng cách đó không xa. 

 

“Như Ý!” Đôi mắt cô ấy sáng lên, hưng phấn chạy về phía tôi, “Cuối cùng thì tôi cũng nhìn thấy cậu rồi!” 

 

Cô ấy ôm tôi thật chặt: “Chà, gia đình tôi đã nói với tôi rồi, nếu không phải nhờ cậu chắc chắn tôi vẫn còn yêu con lợn béo đó.” 

Loading...