Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Những Năm Tháng Ta Bán Đậu Hũ - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-09-15 09:56:28
Lượt xem: 3,034

Nửa năm sau khi Triệu Tứ Thủy rời đi, Trương Đại Ngưu vẫn nhiệt tình với ta như xưa.

Ta không còn đến mua xương ống nữa, nhưng thịt sườn ngon nhất nhà hắn vẫn cứ đều đặn gửi đến nhà ta từng cân một, khiến ta không dám đi ngang qua nhà hắn nữa.

Mẹ luôn giục ta, tính tuổi, ta cũng không còn nhỏ nữa, sớm nên lấy chồng, nhưng ta không muốn.

Chỉ cần ta nhắm mắt lại, liền sẽ nhớ đến Triệu Tứ Thủy dạy ta viết chữ trên bãi cát.

Chữ "Chiếu" của Thẩm Chiếu, ta viết còn đẹp hơn chữ "Tiểu" của Lâm Tiểu Tiểu.

Không biết đã qua bao lâu, bên cạnh có người ngồi xuống, không cần ngẩng đầu cũng biết là Triệu Tứ Thủy.

Hắn nói: "Ta biết nàng đã nhìn thấy cáo thị, phụ hoàng đã định cho ta một Thái tử phi. Hôn sự này, không phải do ta tự chọn."

Ta cúi đầu, không nói gì.

“Hoàng tử thì liên hôn, công chúa thì hòa thân, sinh ra trong hoàng tộc, có rất nhiều thứ đều là thân bất do kỷ."

Hắn nâng đầu ta khỏi đầu gối, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt ta: “Khóc gì chứ? Ta sẽ không cưới nàng ta."

Ta nước mắt lưng tròng nhìn hắn nói: “Vì sao?”

"Bởi vì ta không thích nàng ta."

"Vậy huynh thích ai?"

"Ta thích nàng, nàng có thích ta không?"

Ta kinh ngạc trợn to mắt, suy nghĩ một chút, nói: “Không thích, ta thích Triệu Tứ Thủy."

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

“Ừm, ta chính là Triệu Tứ Thủy."

"Huynh làm Thẩm Chiếu, thì không phải là Triệu Tứ Thủy nữa."

Hắn quấn một lọn tóc của ta quanh đầu ngón tay, áp vào trán ta nói: "Triệu Tứ Thủy có thể cưới nàng, chẳng lẽ Thẩm Chiếu lại không thể sao?"

Thẩm Chiếu muốn cưới ta?

Hắn là Thái tử, làm sao hắn có thể cưới ta chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhung-nam-thang-ta-ban-dau-hu/chuong-10.html.]

Ta lắp bắp nói: "Huynh, huynh muốn ta làm thiếp sao? Nhà chúng ta tuy nghèo, nhưng ta không làm thiếp..."

Thẩm Chiếu cau mày ngắt lời ta, "Tại sao nàng lại phải làm thiếp? Ta nói là cưới, nàng không nghe rõ sao, ta muốn nàng làm vợ của ta."

Vợ của hắn...

Chẳng phải là Thái tử phi sao? 

Tương lai còn phải làm Hoàng hậu nữa, thật quá sức hoang đường.

Ta nói: "Cầm kỳ thi họa, cái gì ta cũng không biết, làm sao xứng làm vợ của huynh?"

"Cầm kỳ thi họa, trong cung tự có danh gia, vợ của ta không cần phải biết những thứ này. Ta vừa mới nói với mẹ nàng, muốn cưới một người tâm đầu ý hợp. Chẳng lẽ nàng không nghe thấy sao?"

Đương nhiên là nghe thấy rồi.

Ta hít một hơi, nói với hắn: "Huynh thích ta, nói với ta những điều này, trong lòng ta rất vui mừng. Nhưng về việc làm Thái tử phi, ta không làm được. Tục ngữ nói, nồi to bao nhiêu, thì cho gạo vào bấy nhiêu, ta chỉ là một con chim nhỏ trong rừng, chuyện lớn như vào hoàng cung… ta còn chưa có bản lĩnh đó. Hơn nữa, quy củ trong hoàng cung rất nhiều, còn ta thì một chút cũng không hiểu, huynh cưới ta, chỉ khiến người khác chê cười huynh thôi."

Thẩm Chiếu nói: "Trong hoàng cung, thứ không thiếu nhất chính là những người hiểu quy củ, có ta ở đây, sẽ không ai dám cười nhạo nàng. Nàng nói nàng là chim nhỏ trong rừng, chim bằng một ngày cùng gió nổi lên, bay thẳng lên chín vạn dặm. Nàng cho rằng gả cho ta cần phải biết cầm kỳ thi họa sao? Cầm kỳ thi họa có thể giúp mẫu nghi thiên hạ sao? Gạo bao nhiêu tiền một thăng, vải bao nhiêu tiền một tấm, mùa nào canh tác, mùa nào đánh cá, nàng sống giữa dân gian, rõ ràng hơn bất cứ ai, làm vợ của ta, có gì không thể?"

Ta nghe mà sững sờ, mơ màng nói: "Theo lời huynh nói thì ta làm hoàng đế cũng được."

Thẩm Chiếu bật cười, hắn gõ lên đầu ta một cái, hung dữ nói: "Nói khoác mà không biết ngượng, thật là quá phận."

Ta ngửa mặt lên trời thở dài: "Cho nên chúng ta cầu về cầu, đường về đường, huynh là trăng trên trời, ta là bùn đất nhân gian. Huynh nói huynh muốn cưới ta, ta đã nghe, vui mừng một hồi, đến đây, cũng nên tỉnh mộng rồi."

Thẩm Chiếu im lặng một lát, rồi nói: "Nàng có biết vì sao tú tài nhiều lần thi không đỗ không?"

Tú tài?

Ta không biết vì sao Thẩm Chiếu đột nhiên lại nhắc đến hắn, nhưng ta vẫn thành thật nói: "Không biết."

Thẩm Chiếu nói: "Ta đã xem qua bài thi của tú tài, phê phán thời cuộc, rất sâu sắc. Nhưng hắn không đỗ, thi thêm năm lần nữa, hắn vẫn sẽ không đỗ. Bởi vì hắn không phải con nhà thế gia. Nếu hắn xuất thân từ gia tộc quyền quý, lúc này, có lẽ đã làm đến quan tam phẩm rồi."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Kẻ ám sát ta lúc trước, cũng là người của thế gia."

Ta kinh ngạc: "Sao bọn họ dám?"

Thẩm Chiếu chắp tay sau lưng cười: "Bọn họ có gì mà không dám? Sĩ tộc lộng hành, thậm chí thao túng cả hoàng quyền. Học trò nghèo không có lối thoát, triều đình không có nhân tài để dùng, thi hành tân chính là điều mà ta nhất định phải làm. Tiểu Tiểu à, lần đính hôn này là để an ủi thế gia, ta có nỗi khổ riêng, người khác không hiểu ta, nhưng ta hy vọng nàng có thể hiểu ta."

 

Loading...