Những Năm Tháng Ta Bán Đậu Hũ - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-09-15 09:54:16
Lượt xem: 3,492
Như Ý vội vàng nói: "Những năm qua ta đã dành dụm được một ít, cộng thêm đồ trang sức khách tặng, cũng không còn thiếu nhiều nữa. Ngươi không cần lo cho ta, ta dành dụm thêm một chút là được."
"Còn thiếu bao nhiêu?"
"Một ngàn tám trăm lượng."
Ta nhắm mắt tính toán một chút, cắn răng nói: "Thu dọn đồ đạc đi, ba ngày nữa, ta sẽ đến chuộc ngươi."
Ta đào miếng ngọc bội lên, mang đến hiệu cầm đồ Huy Thông.
Ông chủ đang bận rộn gảy bàn tính, mắt cũng không thèm nhìn ta, liền gọi tiểu nhị đi lấy ba trăm lượng đến.
"Không cần ba trăm lượng, ta muốn một ngàn tám trăm lượng."
Tay ông chủ dừng lại trên bàn tính, ngẩng đầu nhìn ta, ta chậm rãi đưa ngọc bội qua.
"Cầm miếng ngọc bội này đổi lấy một ngàn tám trăm lượng, thanh toán một lần."
Bề ngoài trông có vẻ ổn thỏa, nhưng chỉ có ta biết, thực ra trong lòng ta, rất không chắc chắn.
Một nghìn tám trăm lượng, dù nhìn thế nào cũng không phải là số tiền nhỏ.
May mắn thay, ông chủ cầm lấy miếng ngọc bội, soi dưới ánh sáng, không nói gì thêm, dứt khoát phất tay, gọi tiểu nhị đi lấy ngân phiếu ra.
Ta nhét một nghìn tám trăm lượng ngân phiếu vào ngực, tim đập thình thịch, cả đường cứ như kẻ trộm, chỉ sợ có người đi theo cướp giật.
Mãi đến khi trời tối, ta mới dám lôi từ dưới gối ra, mượn ánh đèn dầu mà ngắm nghía cẩn thận.
"Đừng đếm nữa, nàng đã đếm tám lần rồi."
Một tiếng cười khẽ vang lên từ bên ngoài cửa sổ, ta hoàn toàn không chuẩn bị, hét lên một tiếng rồi bật dậy.
Đang định hét lên lần thứ hai thì miệng đã bị người ta bịt lại.
"Suỵt! Ta là Triệu Tứ Thủy."
Tay Triệu Tứ Thủy thon dài mạnh mẽ, hắn nửa ôm ta, nhịp tim vững vàng, từng nhịp vang lên bên tai ta.
Ta im lặng một giây, càng cảm thấy kinh hãi, há miệng cắn xuống.
Nửa nén nhang sau, ta bưng một chiếc ghế đẩu nhỏ ra ngồi, nhìn Triệu Tứ Thủy mặt mày đen sì dùng gạc băng bó ngón tay.
Lâu ngày không gặp, Triệu Tứ Thủy dường như gầy đi một chút.
Cảm thấy có lỗi, ta lúng túng hỏi: "Sao huynh lại đến đây?"
Triệu Tứ Thủy liếc ta một cái: "Miếng ngọc bội ta đưa, nàng nửa năm không dùng, vừa dùng đã là một ngàn tám trăm lượng, ta có thể không biết sao?"
Cũng đúng.
“Có phải nàng gặp chuyện gì khó khăn không?"
"Không có gì đâu, chỉ là ta định chuộc Như Ý ra thôi."
Triệu Tứ Thủy ngẩn người: "Vì sao vậy?"
"Ta thấy nàng ấy rất đáng thương, hơn nữa, ta muốn kết bạn với nàng ấy."
"... Lần trước nàng đâu có nói như vậy."
Ta liếc xéo Triệu Tứ Thủy: "Chuyện của nữ nhân huynh đừng có xen vào."
Triệu Tứ Thủy hít sâu một hơi: "Nàng có biết ta bận rộn thế nào không. Ta sợ nàng gặp chuyện nên mới cố ý đến đây. Dưới gầm trời này, e rằng chỉ có mình nàng mới dám nói chuyện với ta như vậy."
Hắn không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến, ta bỗng nhớ ra người trước mặt ta giờ đây đã là Thái tử tôn quý.
Còn sắp lấy vợ nữa chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhung-nam-thang-ta-ban-dau-hu/chuong-9.html.]
Ta mím môi rồi nói: “Ta còn chưa kịp chúc mừng huynh, song hỷ lâm môn."
"Nàng--"
Triệu Tứ Thủy đập bàn đứng phắt dậy.
Cùng lúc đó, cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, mẹ ta tay lăm lăm con d.a.o phay đứng ở cửa, ba người chúng ta trố mắt nhìn nhau.
Mẹ ta nói, bà nghe thấy tiếng ta hét lên.
Bà còn nói, nghe thấy trong phòng ta có tiếng nam nhân
Bà vội vàng cầm dao, định xông vào liều mạng với tên hái hoa tặc.
Chỉ là ngàn vạn lần không ngờ tới, tên hái hoa tặc ấy, lại chính là Triệu Tứ Thủy.
Số mệnh quả là một thứ kỳ diệu, khi thăng khi trầm, luôn biến ảo khôn lường.
Ta, mẹ ta, và cả Triệu Tứ Thủy nữa, vậy mà lại có một ngày cùng nhau quây quần bên bếp lửa đun trà.
Mẹ ta bới một củ khoai lang từ trong đống lửa ra, hỏi Triệu Tứ Thủy: “Hiện giờ ngươi đang làm nghề gì để kiếm sống?”
Triệu Tứ Thủy đáp: “Hiện tại tại hạ đang làm việc ở nha môn.”
Phải biết rằng, cả đời mẹ ta luôn mong ước cho tương lai của ta, điều đầu tiên là tìm được một chàng rể làm việc ở nha môn, điều thứ hai mới đến làm bà chủ quán thịt lợn sát vách.
Quả nhiên, vừa nghe thấy vậy, mẹ ta lập tức thay đổi thái độ, trở nên niềm nở hẳn.
Củ khoai đang bóc dở trên tay, vốn định ăn, mẹ ta bỗng đổi ý đưa cho Triệu Tứ Thủy, ân cần hỏi: "Ngày thường Đào thẩm đã thấy con lanh lợi rồi, không biết con đang làm chức quan gì vậy?"
Triệu Tứ Thủy nhận lấy, phủi sạch bụi trên củ khoai, lại đưa cho ta, khách sáo đáp: "Chỉ là một công việc nhỏ nhặt thôi ạ."
Ta ngồi bên cạnh ăn khoai, suýt nữa cắn vào lưỡi.
Có lẽ là vì hôm nay Triệu Tứ Thủy không đeo mặt nạ lại ăn mặc chỉnh tề, mẹ ta dường như đã quên mất chuyện hắn biết g.i.ế.c người, càng nhìn Triệu Tứ Thủy - người đang làm công việc nhỏ nhặt ở nha môn này càng thấy ưng ý, bèn hỏi thêm: "Vậy... con đã có gia thất chưa, trong nhà có mấy anh em? Cha mẹ còn khỏe mạnh chứ?"
Ta không vui, đặt củ khoai xuống nói: "Mẹ, sao mẹ lại hỏi huynh ấy những chuyện này?"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Hỏi thì đã sao? Con bé c.h.ế.t tiệt này, mẹ đâu có hỏi con, Triệu Tứ Thủy người ta còn chưa thấy khó chịu, con khó chịu cái gì?"
Triệu Tứ Thủy phụ họa: "Đào bá mẫu đã muốn hỏi, tại hạ dĩ nhiên mọi chuyện đều phải nói. Trong nhà cha mẹ đều khỏe mạnh, ba anh em, ta đứng thứ hai, còn về hôn nhân ư, tạm thời vẫn chưa có."
Câu "tạm thời chưa có hôn nhân" cũng hay quá nhỉ.
Ta nhìn trên cáo thị kia, giấy trắng mực đen, viết rõ ràng rành mạch, hắn sắp lấy vợ rồi.
Nhưng mà, Lâm Tiểu Tiểu, ngươi lại đang tức giận chuyện gì đây?
Tức giận hắn lừa mẹ ngươi? Hay là tức giận hắn sắp lấy vợ rồi?
Hắn cuối cùng cũng phải lấy vợ, không cưới một tiểu thư khuê các xinh đẹp, chẳng lẽ còn muốn cưới ngươi, một người mù chữ hay sao?
Hơn nữa, hắn có lấy vợ hay không, thì liên quan gì đến ngươi?
Bên kia mẹ lại hỏi: "Con muốn cưới một người như thế nào?"
Giọng nói của Triệu Tứ Thủy bình thản: "Đương nhiên là cưới một người tâm đầu ý hợp."
Thật sự không thể nghe thêm được nữa, ta buông một câu ăn no rồi muốn đi ngủ, đứng dậy bỏ đi.
Đợi đi ra ngoài rồi mới phát hiện, ta vốn dĩ đã ở trong phòng ngủ của mình rồi.
Chúng ta quây quần bên lò sưởi uống trà, vốn là ở trong phòng ngủ của ta, hiện tại ta đi ra, chỗ có thể ngủ được trong nhà, ngoài phòng của mẹ, thì chỉ còn lại gian phòng Tây sương của Triệu Tứ Thủy.
Ta thở dài trong lòng, đến bậc đá trong sân ngồi xuống, ánh trăng như sương, ta ngắm sao một lúc, gối đầu lên hai đầu gối.