Những Năm Tháng Ta Bán Đậu Hũ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-15 09:21:30
Lượt xem: 3,108
Ta lau mạnh nước mắt, lại chạy đến Lầu Xuân Phong.
Tên bồi bàn nhìn ta cứ thấy lạ, bảo: "Ngươi đó, một con bé hoang dã không biết từ đâu đến, lại còn học đòi công tử bột, đòi gặp hoa khôi. Như Ý cô nương đang tiếp khách ở trong, có muốn gặp ngươi hay không còn phải xem đã, ngươi cứ đợi đó đi."
Ta đợi từ sáng sớm đến tối mịt, chân đứng đến tê dại, mới đợi được Như Ý cô nương.
Nàng thật là xinh đẹp, mặc một thân y phục màu hồng sen nhạt, bên tóc cài một bông hoa lụa trắng tinh, n.g.ự.c hé mở.
Khi cử động, mùi hương hoa lan thoang thoảng cứ bay thẳng vào mũi người ta.
Ta cúi đầu nhìn chiếc áo vải thô trên người mình.
Như Ý xinh đẹp như vậy, thảo nào chàng tú tài ấy lại thích.
Nhớ đến chàng tú tài, ta lại thấy buồn.
Hít sâu một hơi, ta đưa đồ trong tay ra, nói: "Ta đến là vì một vị tú tài nọ. Lúc còn sống, huynh ấy thích ăn đậu phụ nhà ta, nhưng huynh ấy lại càng thích ngươi hơn. Những thứ này vốn là muốn tặng cho huynh ấy, huynh ấy mất rồi chẳng còn ai cần, cả nửa bát sữa đậu nành nữa, ta tặng hết cho ngươi vậy."
"Ngươi hãy thay huynh ấy nếm thử, nếu ngươi thích, huynh ấy ở dưới suối vàng biết được, chắc cũng sẽ rất vui."
Trên đôi tay ngọc ngà của Như Ý nổi bật lên màu đỏ son của móng tay, cổ tay đeo vòng ngọc bích xanh, bỗng nhiên bị nhét một nắm đậu phụ, nét mặt trở nên phức tạp.
Nàng mở miệng, lòng ta buồn bã, nàng chưa kịp lên tiếng ta đã vội vàng chạy đi.
Nán lại Lầu Xuân Phong lâu như vậy, muốn về Hẻm Tây trước giờ giới nghiêm, chỉ có thể đi đường nhỏ.
Con đường nhỏ vắng vẻ không người, ta mượn ánh trăng chạy một mạch, tình cờ gặp một đám người áo đen cầm đao, vây quanh một người mặc áo trắng đeo mặt nạ dưới ánh trăng.
Người áo trắng rõ ràng rất lợi hại, đám áo đen xông lên cũng chẳng chiếm được thế thượng phong.
Bọn họ đánh nhau bán sống bán chết, ta trốn sau góc tường ngất lên ngất xuống.
Một tên áo đen bị người áo trắng đạp bay ra, vừa hay bay đến bên chân ta.
Có m.á.u chảy ra từ dưới thân hắn, m.á.u uốn lượn thành một dòng suối nhỏ, chảy đến chân ta, làm ướt giày vải của ta.
Ta nhịn rồi lại nhịn, không nhịn được nữa, nhắm mắt lại, ngất đi.
Cũng không biết qua bao lâu, ta bị người ta véo cho tỉnh lại.
Chỉ thấy trận đánh nhau đã kết thúc, người áo đen nằm la liệt, người mặc áo trắng đeo mặt nạ kia, áo trắng bị m.á.u nhuộm thành áo đỏ, đang chống kiếm xuống đất, nhìn ta không chút biểu cảm.
"Đưa ta đi." Hắn nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhung-nam-thang-ta-ban-dau-hu/chuong-2.html.]
Ta nhìn bộ đồ trắng dính đầy m.á.u của hắn, lại muốn ngất, một thanh kiếm đã kề ngang cổ ta.
"Bây giờ ngươi còn muốn ngất nữa không?"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
... Ta dùng móng tay véo mạnh vào đùi một cái.
"Không ngất nữa."
Ta xách ba miếng đậu phụ trắng ra ngoài tìm chàng tú tài, đến tối, lại dẫn một nam nhân mặc áo trắng dính đầy m.á.u về nhà.
Mẹ mở cửa, chỉ nhìn một cái đã muốn hét lên, nhưng ta đã chịu đựng người đầy m.á.u bên cạnh này cả đêm, đột nhiên nhìn thấy mẹ, không nhịn được nữa, ngất xỉu vào lòng mẹ.
Lúc ta tỉnh lại, trời đã sáng rõ.
Quán không mở cửa, mẹ đang ngâm đậu ngoài sân, người áo trắng kia nằm trong Tây sương phòng.
Ồ, hắn không còn mặc y phục trắng nữa.
Hắn đã thay một bộ áo vải thô của cha ta, chỉ là vẫn còn đeo chiếc mặt nạ bạc kia.
Ta vội chạy đến sân hỏi mẹ chuyện gì đã xảy ra.
"Hôm qua, sau khi con ngất đi, chàng trai đó đã cùng mẹ bế con lên giường. Con nói xem, con còn chưa lấy chồng, hắn là một nam nhân xa lạ, làm sao có thể..."
Đáng tiếc, ta hoàn toàn nắm sai trọng điểm.
"Hắn đã nói gì? Hắn tên là gì? Hắn có dùng kiếm để đe dọa mẹ không?"
Mẹ ta lắc đầu, "Không. Chuyện của hắn ta, chúng ta biết càng ít càng tốt. Con đi xem xem hắn ta đã tỉnh chưa, nếu tỉnh rồi thì hãy bảo hắn ta nhanh chóng rời đi."
Ta lại chạy đến Tây sương, Bạch y lang - cứ tạm gọi hắn như thế - đầu gối lên thanh kiếm của mình, ngủ rất say sưa.
Ta ngắm một hồi, thấy cũng chẳng thú vị gì, bèn lôi một cuốn sách từ gầm giường ra đọc.
Tú tài dạy ta không nhiều chữ, gặp chữ nào không biết, ta liền lấy "vòng tròn" thay vào.
"Học rồi ôn tập, há chẳng vui sao. Có bạn từ phương xa tới, há chẳng vui sao..."
Đọc được một lúc, người trên giường thở dài, cuối cùng lên tiếng: "Đưa sách đây, ta dạy ngươi đọc."
Ta vội đặt sách xuống bàn, vui mừng: "Bạch y lang, huynh tỉnh rồi!"
"... Ngươi đọc sách như thế, ta khó mà ngủ yên được."