NHỮNG NGƯỜI ANH EM TỐT CỦA BẠN TRAI TÔI - CHƯƠNG 13
Cập nhật lúc: 2024-11-02 18:45:20
Lượt xem: 1,065
13
“Tại sao con lại không xứng với anh ấy? Từ tiểu học con đã tự đi nhặt phế liệu, hái quả thuê kiếm tiền phụ giúp gia đình. Hè nào cũng đi làm thêm ở quán ăn hoặc hái quả, tiền kiếm được đều đưa cho mẹ. Đến đại học, con tự lo học phí và sinh hoạt phí, vừa làm thêm vừa nhận học bổng. Khi tốt nghiệp, con là sinh viên xuất sắc. Con làm nhân viên bán hàng đứng đầu công ty, một thân một mình đến năm hai mươi bảy tuổi, con tự mua nhà cho mẹ và cho mình ở thành phố này. Vậy mà mẹ bảo con không xứng đáng với ai? Con tự kỷ luật, chăm tập luyện để giữ vóc dáng, còn tranh thủ thời gian để học thêm MBA. Con cầm trong tay bộ bài tệ hại từ địa ngục nhưng vẫn cố kéo mẹ và con ra khỏi đó. Mẹ còn nghĩ con là đứa cỏ dại yếu ớt sống dưới sự xem thường của cha mẹ sao? Con không nghĩ mình không xứng với ai, con thấy mình xứng với tất cả.”
“Con đang trách mẹ sao? Trách mẹ không thể cho con điều kiện tốt?”
“Thế mẹ đã nghĩ đến việc bù đắp cho con chưa? Những lời này mẹ nói rất nhiều lần rồi, nhưng thật ra, mẹ có ít cảm giác tội lỗi, mà chỉ muốn con an ủi mẹ, để mẹ bớt nặng lòng thôi phải không?”
“Mẹ….” Bà bối rối, không biết phản ứng thế nào.
Hình như bà chỉ có tuổi tác tăng dần, còn tâm lý thì vẫn chưa trưởng thành, nhưng tôi chẳng giúp được gì cho bà, đó là vấn đề của bà.
Cũng giống như tôi có vấn đề của riêng mình, một phần lý do tôi chọn Chu Trạch Vũ là vì xung quanh ai cũng khen anh ta là người hiền lành, tính tình dễ chịu.
Tôi không muốn tìm một người đàn ông giống như cha tôi, vì vậy tôi tìm một người hoàn toàn trái ngược với ông ấy.
Nhưng chọn bạn đời không nên dựa trên những điều kiện như vậy. Tiêu chuẩn nên là sự ngưỡng mộ, phẩm chất cá nhân, năng lực, và khả năng tài chính. Giống như trong thế giới động vật, con cái chọn con đực mạnh nhất trong đàn để ghép đôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhung-nguoi-anh-em-tot-cua-ban-trai-toi/chuong-13.html.]
Trong mối quan hệ này, tôi thậm chí lo sợ anh ấy sẽ thiệt thòi, không dám dùng tiền của anh. Không biết từ khi nào mà tôi lại có tư duy này, chẳng lẽ tôi muốn nhận một tấm bằng khen vì sự thanh cao của mình sao?
"Mẹ nói không lại con, ừ thì mẹ cũng chẳng có khả năng gì, con muốn làm gì thì làm, chỉ là đừng quên những ngày tháng khốn khó của chúng ta. Con nhìn xem, giờ con mua sắm mặc đồ thế nào..."
"Rất tốt, con làm việc chăm chỉ để có những thứ này. Tiền con đưa, mẹ tiêu hay không con không quản, nhưng con sẽ luôn để dành một phần riêng để bản thân được hưởng thụ. Đời người rất dài, mỗi người có suy nghĩ khác nhau. Con không cản mẹ tiết kiệm, thì mẹ cũng đừng cản con tận hưởng."
Mẹ cúi đầu, không cãi lại, chỉ đáp nhẹ một tiếng.
Ngạc nhiên thay, lần này tôi cũng không nổi giận hay cãi nhau ầm ĩ với mẹ.
Con người ta rồi cũng phải trưởng thành, hơn nữa, bạn bè và người yêu hiện tại đều là những người tôi đã cân nhắc kỹ, chúng tôi đồng điệu với nhau, không cần tìm kiếm sự công nhận từ người khác nữa.
Mẹ không nói gì thêm, Lý Hằng đi chợ về, tất cả chúng tôi cùng ngồi xuống ăn cơm vui vẻ.
Trong bữa ăn, mẹ liên tục nói rằng trông Lý Hằng rất quen mắt.
Có vẻ như hai người họ hòa hợp với nhau.