Nhược Trân Bảo - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-05-22 09:37:26
Lượt xem: 289
14.
Ngày sinh thần ta tròn 14 tuồi, a tỷ làm cho ta một bát mì trường thọ.
Ta làm nũng với tỷ ấy, vui vẻ nói : “ A tỷ, a tỷ là người tỷ tỷ tốt nhất trên đời.”
A tỷ không nói gì, ta cho rằng tỷ ấy ngầm chấp nhận rồi.
Cuối cùng tỷ ấy phủ nhận : “ Không phải ta, muội mới là người muội muội tốt nhất trên đời này.”
Ta sao ?
Ta cũng không phải mà.
Trà Đào Cam Sả
Khi ở phủ tướng quân, ta không có cách nào ngăn cản a nương tranh sủng.
Bây giờ ở trong hoàng cung, ta cũng không có cách nào ngăn a tỷ thay ta chịu phạt,.
Ta luôn biết , quý phi nương nương sẽ không thả ta đi.
Trong thời gian ta dưỡng thương, chính a tỷ đã quỳ thay ta suốt hai canh giờ.
Từ đó về sau, chân a tỷ thường xuyên đau nhức.
Tỷ ấy luôn lén lút uống thuốc sau lưng ta để ta không phát hiện ra.
Nhưng ta bị điếc một tai, chứ không phải bị mù một mắt.
Nhưng dù ta có mù một mắt, ta vẫn biết.
Vì đây là tình yêu của mà tỷ ấy dành cho ta nên dù có ngốc nghếch đến đâu thì ta vẫn cảm nhận được.
Ta vẫn nói: “A tỷ, tỷ là người tỷ tỷ tốt nhất”.
15.
Buổi tối, Hoàng hậu cho gọi chúng ta tới dùng bữa tối.
Ta kinh ngạc phát hiện hôm nay có rất nhiều món ăn hơn trước !
Tất cả đều là những món ta thích ăn.
Chẳng lẽ hoàng hậu nương nương cũng biết hôm nay là sinh thần của ta sao? Nhưng từ trước đến nay ta chưa từng nói qua với bà ấy mà nhỉ.
Hôm nay Khôn Ninh Cung rất náo nhiệt, những người gặp ta đều cười rất vui vẻ và nói với ta : “Sinh thần vui vẻ !”
Ta rất hạnh phúc, trong lòng dường như được bọc những lớp mứt ngọt ngào.
Hoàng hậu đưa cho ta một miếng ngọc bội, nói rằng đó là quà sinh thần tặng ta. Ta cầm lấy miếng ngọc bội và tò mò hỏi: "Hoàng hậu, sao người biết sinh thần của con vậy ạ ?"
Hoàng hậu mỉm cười, liếc nhìn thái tử ngồi đối diện rồi thì thầm vào tai ta: “Là thái tử nói cho bổn cung đó.”
Ồ, thì ra là thái tử điện hạ, Ta nhớ ra trước đâu có lần thái tử có hỏi qua sinh thần của ta.
Ăn đến nửa bữa cơm, tôi nghe Thôi ma ma đang canh gác bên ngoài nói: “ Lục điện hạ, ngài không vào sao ?”
Lục hoàng tử nói: “Không được, sợ nàng nhìn thấy ta sẽ không vui.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhuoc-tran-bao/chuong-6.html.]
Ta im lặng nhưng ta cũng không ghét hắn.
Hoàng hậu dường như đã nhìn ra được suy nghĩ của ta, liền thì thầm nói: “Con muốn đi thì đi đi.”
Được hoàng hậu cho phép, ta nhanh chóng đặt bát đũa xuống rồi đi ra ngoài.
Thái tử điện hạ hét lên kêu ta đứng lại.
Ta bối rối quay đầu nhìn hắn, phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt, xanh xao hơn.
Nhưng hắn chỉ bảo ta khoác thêm áo choàng, đừng để bị lạnh.
Ta nói vâng.
16.
Đợi đến lúc ta ra tới bên ngoài thì Lục hoàng tử đã đi rất xa.
Ta hét lên gọi hắn, hắn sững sờ một lúc rồi quay lại nhìn ta.
Dưới ánh trăng lành lạnh, hắn ăn mặc rất phong phanh, ta tiến đến gần hắn rồi nói : “Lục điện hạ, ta không có ghét huynh.”
“ Hôm nay huynh có thể đến, ta rất vui.”
Ta sợ hắn bị cảm lạnh, sau đó quý phi lại giận chó đánh mèo sang ta nữa, ta vội cởi cáo choàng, khoác lên cho hắn , vẫy tay chào nói : “ Ta đi trước đây, hoàng hậu nương nương nương vẫn đang đợi ta quay trở lại.”
Lục hoàng tử đột nhiên nắm lấy tay ta , sau đó hạ giọng nói một câu.
Ta nghe không rõ, quay lại hỏi hắn nói cái gì.
Nhưng hắn không nói gù nữa, rồi đặt vào tay ta một cái bộ d.a.o ( Châm cài).
Cái bộ d.a.o này chế tác rất thô, ta vốn dĩ không muốn nó.
Nhưng nghĩ lại thì đây cũng là quà sinh thần hắn tặng ta , từ chối thì cũng không tốt lắm nên đành phải nhận.
Mặc dù ta rất muốn biết hắn nói gì nhưng vì hắn không muốn nói cho ta biết nên cũng không thể hỏi thêm.
Ta tạm biệt hắn, quay lại Khôn Ninh Cung, Thái tử điện hạ đột nhiên đến gần ta. Sắc mặt hắn có vẻ đã tốt hơn một chút, dịu dàng hỏi — —
“ Trân Trân, muội có thích ta không ?”
Ta nghiêng đầu, không hiểu cho lắm nhưng vẫn nói thích.
Trên khuôn mặt tái nhợt của hắn hiện lên một chút ửng hồng, hắn hỏi ta: “ Vậy muội có nguyện ý cùng với ta một đời một kiếp không chia lìa không ?”
Ta suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “ Điện hạ, ta càng nguyện ý ở cùng một chỗ với hoàng hậu nương nương hơn.”
Thái tử điện hạ sửng sốt một lát, sau đó xoa đầu ta, bất đắc dĩ nói: “Được.”
“ Ta tên Triệu Đình Lan, từ nay về sau đừng gọi ta là thái tử nữa được không ?”
Ta không nói gì, vì như thế không hợp lễ nghĩa.
Hắn không có trách ta, chỉ nhìn chỉ nhìn bộ d.a.o * trong tay ta hồi lâu, ta mơ hồ nhìn thấy trên tay hắn cũng có một chiếc Trâm cài.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, bởi vì hắn đã nhanh chóng rời khỏi Khôn Ninh Cung, trở về Đông Cung.
Ta nhìn bóng lưng cô đơn của hắn, rồi quay lại sảnh cung điện phụ bên cạnh.