NIỀM TIN SỤP ĐỔ, CHÚNG TA LY HÔN ĐI! - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-12 22:02:56
Lượt xem: 412
"Thật ra, hôm qua là lần cuối cùng của em và anh Hạ Dật. Trong khoảng thời gian này anh ấy rất đau khổ, bởi vì quan hệ giữa chúng em, bởi vì sợ tổn thương đến chị, sợ ảnh hưởng đến tình cảm nhiều năm qua của hai người... Thật ra hôm qua anh ấy đã nói, giữa chúng em sẽ kết thúc sau chuyện này."
Hình ảnh hai người bọn họ nắm tay nhau thân mật đi vào trong [Đại học Cẩm Thành] lại hiện lên trong đầu tôi một lần nữa.
Bởi vì đây là lần cuối cùng, cho nên muốn lưu lại ký ức đặc biệt phải không?
"Không ngờ chị lại đột nhiên..."
Tôi lạnh lùng nhìn gương mặt đáng thương oan ức như sắp khóc của cô ta, rồi đột nhiên cô ta nắm lấy cổ tay tôi:
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
“Chị Hứa, đều là lỗi của em. Là em chủ động, chị đừng trách anh ấy. Hai người phải sống thật tốt, em tuyệt đối sẽ không xuất hiện nữa…”
Trong lòng tôi rất bình tĩnh mà nhẹ nhàng hất tay cô ta ra, sau nhìn vào mắt cô ta một cách thẳng thắn:
“Cô muốn nhận được gì từ tôi?
Cô ta sốt ruột mở miệng: "Em không có - -”
Quên đi, tôi đổi cách nói khác: “Hạ Dật, đã đưa ra cho cô cái giá gì?”
Lâm Thiên Thiên sửng sốt một chút nhưng tôi lại chen lời cô ta trước: "Mỗi tháng mấy ngàn tệ tiền thuê nhà? Thỉnh thoảng có một vài món quà nhỏ? Bất ngờ nhỏ? Hà là học phí và tiền sinh hoạt của cô là do anh ta chu cấp?"
"Hay là cô lưu luyến cảm giác này, cái cảm giác giống như mình được trân trọng rồi bị kim ốc tàng kiều kích thích và sự độc nhất vô nhị đó sao?"
Trên mặt cô ta hiện lên một chút tàn nhẫn, trước khi cô ta kịp nói thì tôi đã chen vào trước:
“A, hay là anh ta nói cắt tiền chu cấp cho cô nên bây giờ cô mới lo lắng.”
Tôi tách bàn tay chặn ở cửa của cô ta ra từng chút một, nhìn móng tay dán đầy kim cương giả của cô ta, tôi càng hiểu rõ hơn:
"Cho nên từ nãy đến giờ cô làm những việc này vì muốn tôi mềm lòng mà không truy cứu nữa rồi tiện cho các người đổi một nơi khác để duy trì cái tình cảm ngược luyến không bao giờ lộ ra ánh sáng này đúng không?"
"Hay là muốn kích thích tôi, ép tôi làm hành động cực đoan gì đó với cô, để cô thể hiện sự đáng thương trước mặt Hạ Dật để thể hiện được sự vô tội và cao thượng của cô?"
Sau khi bị chọc trúng tim đen thì cô ta cực kỳ tức giận, tay của Lâm Thiên Thiên đột nhiên giơ lên, mà tôi nhanh chóng dùng hết sức lực để bắt lấy cổ tay của cô ta.
Nhìn vẻ mặt dữ tợn của cô ta, tôi vẫn bình tĩnh nói:
"Mỗi một cắc bạc Hạ Dật tiêu trên người cô đều là tài sản chung của vợ chồng chúng tôi.”
“Chỉ cần tôi muốn lấy lại, bất cứ lúc nào toi cũng có thể khởi tố anh ta lên toà.”
“Buông tôi ra! Tôi muốn báo cảnh sát!"
Lâm Thiên Thiên giãy dụa muốn thoát thân, tôi không chút để ý mà buông lỏng tay của cô ta ra.
Tôi khoanh hai tay nhìn cô ta vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra, cười lạnh:
"Được, cô đến cục cảnh sát đi, tôi đến tòa án, xem ai nhanh hơn."
Cô ta vừa bấm điện thoại vừa đi về phía thang máy, miệng còn hung dữ nói gì đó.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, tôi nhìn cô ta, gằn từng chữ: "Tiểu tam.”
Trong nháy mắt, sắc mặt của cô ta lập tức thay đổi nhưng sau khi điện thoại được kết nối thì một giây sau cô ta lại khóc nức nở:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/niem-tin-sup-do-chung-ta-ly-hon-di/chuong-6.html.]
"Anh Hạ Dật, em..."
Cửa thang máy đóng rồi.
Quả nhiên là một cô bé ngây thơ, chỉ biết chơi mấy trò mách lẻo này thôi.
Vốn dĩ tôi chỉ định đi đến tòa án khởi tố ly hôn bây giờ tiện thể lấy luôn những thứ nên lấy về thôi.
09
Sau khi trình giấy tờ, file ghi âm và ảnh chụp liên quan lên, nhân viên công tác bảo tôi trở về chờ thư triệu tập từ tòa án.
Sau khi lập hồ sơ phải cần có thời gian để thẩm tra, tôi cũng cần thời gian để điều chỉnh tâm trạng.
Bỏ qua mười mấy cuộc điện thoại nhỡ của Hạ Dật trong điện thoại di động, tôi tập trung xếp quần áo vào vali.
Năm ngày nghỉ đặc biệt vì món quà Thất Tịch này mà biến mất, nó chẳng cho tôi thời gian để thở nữa là.
Sáu giờ sau, tôi hạ cánh ở sân bay phía bắc.
Tôi ngồi chuyến xe lửa Hạ Dật đã từng đi tìm tôi năm đó sau đó lại chuyển sang một chuyến xe buýt.
Cơ thể của tôi cứ lắc lư theo chuyển động của bánh xe, từ xuất phát đến bây giờ đã gần mười tiếng trời cũng đã tối mực, vai lưng đã sớm cứng ngắc, đau nhức không chịu được.
Đi xe thật mệt mỏi.
Anh ta chưa bao giờ rời khỏi miền Nam trước khi biết tôi.
Năm đó, anh ta đã mang tâm trạng như thế nào mà mạo hiểm đi tìm tôi trong cơn tuyết lớn như vậy?
Xuống xe, tôi nhìn cảnh tượng quen thuộc xung quanh, bước chân của tôi càng ngày càng nặng.
Tôi nên giải thích thế nào với mẹ đây?
Tôi thậm chí còn cảm thấy rất xấu hổ.
Sau khi nhét chìa khóa vào ổ khóa, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cánh cửa đã mở ra trước khi tôi đẩy nó ra.
“Ôi, con gái ngoan của mẹ.”
“Sao đột nhiên con lại về mà không báo cho mẹ trước một tiếng.”
Nghe được giọng nói quen thuộc kia tôi cảm thấy mất hết sức lực, chân cũng mềm nhũn, trong nháy mắt khoang mũi tôi tràn ngập mùi hương của mẹ.
Niềm vui của mẹ rất rõ ràng, bà ấy liên tục lấy tay vỗ nhẹ lưng tôi.
Đầu tôi dán lên trên tạp dề trước n.g.ự.c mẹ, rõ ràng chóp mũi tôi còn ngửi được mùi rau trộn và hành tây băm nhỏ.
Nhưng nước mắt của tôi không kìm được mà rơi ra.
“Mẹ, chỉ là con…”
“Con cảm thấy hơi nhớ mẹ.”
Mẹ lấy tay lau nước mắt nơi khóe mắt tôi, trong giọng nói lộ ra đau lòng khó có thể kìm chế được: