NIỀM TIN SỤP ĐỔ, CHÚNG TA LY HÔN ĐI! - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-12 22:03:27
Lượt xem: 416
"Ôi, con gái mẹ chắc chắn là chịu sự oan ức nào rồi.”
Rõ ràng làn da của mẹ hơi thô ráp, nhưng nó lại khiến tôi cảm thấy rất yên tâm.
Tôi không nói tiếp, nước mắt lại rơi nhiều hơn.
“Vâng.”
Tôi cảm thấy rất oan ức.
10
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
“Nhất định là do tiểu tử Hạ Dật kia chọc cho con gái mẹ tức giận, sao con lại khóc thành như vậy chứ!”
“Có gì oan ức thì nói với mẹ, mẹ sẽ thay con xử lý nó!”
Mẹ cắn răng nổi giận đùng đùng vỗ đùi rồi lại ôm mặt tôi giống như dỗ dành trẻ con:
"Huỳnh Huỳnh không khóc nữa ha.”
"Mẹ, mẹ không giận con vì con không thường xuyên về thăm mẹ sao?"
Tôi khàn giọng áy náy lên tiếng.
"Không giận. Cho dù ở chuyện học tập hay là yêu đương con gái của mẹ cũng rất tốt, công việc cũng rất ổn định, không khiến mẹ phải lo lắng quá nhiều. Cho dù năm đó bị tên tiểu tử Hạ Dật kia bắt cóc chạy về phía nam đi chăng nữa thì không phải bây giờ con cũng có chút thành tựu rồi sao?"
Và ấy lại nhẹ nhàng gạt đi nước mắt nơi khóe mắt tôi:
"Huỳnh Huỳnh làm gì cũng có chủ kiến riêng cả!”
Nhìn dáng vẻ bao dung của mẹ, tôi nửa đùa nửa thật mở miệng:
"Nếu như con nói con muốn ly hôn với Hạ Dật thì sao ạ?"
Trong nháy mắt trên mặt mẹ tôi hiện lên sự bất ngờ và bối rối, tôi đã thấy được.
Nó đã làm cho sự tự tin của tôi biến mất hết.
Nhưng một giây sau bà ấy dùng ánh mắt kiên định nói cho tôi biết:
"Vậy thì ly hôn.”
Trong nháy mắt, nước mắt tôi miễn cưỡng lau đi lại lần nữa trào ra, tôi run rẩy mở miệng:
"Nhưng mà... Nhưng mà năm đó rõ ràng là con cố chấp theo anh ta đến phía Nam, con… vốn dĩ muốn ở bên cạnh anh ta... Bây giờ con chỉ về thăm mẹ một lần trong năm, nhưng mà..."
“Chuyện này không quan trọng."
Mẹ vỗ nhẹ hai má tôi:
"Cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, mẹ vĩnh viễn đứng về phía con.”
Tôi lặng lẽ khóc trong vòng tay mẹ.
Thật lâu sau đó, tôi mới mở miệng:
"Hạ Dật, anh ta ngoại tình.”
“Giống như bố năm đó.”
Tay mẹ ngừng lại một chút.
“Chúng ta sẽ xử lý cậu ta, nhất định sẽ xử lý cậu ta thật tốt. Mẹ ngươi chính là hung phụ của miền Đông Bắc.”
Lúc này, tiếng điện thoại di động rung lên phá vỡ bầu không khí.
Trong đầu tôi hiện lên sự mất kiên nhẫn, nghi ngờ có phải là Hạ Dật lại gọi tới hay không.
Lúc lấy điện thoại ra, tôi lại nhìn thấy tin nhắn anh ta gửi đến.
Mẹ cũng tò mò nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động.
Tôi mở tin nhắn, đập vào mắt chính là một tấm ảnh.
Dưới ánh đèn mờ ảo của khách sạn tình nhân, cô gái trẻ tuổi nửa cởi cúc áo trước ngực, lộ ra một loại cảm giác ngây ngô dục vọng.
Đôi chân nhỏ mịn màng thanh tú vô tình lộ ra như một miếng ngọc bội xinh đẹp, nhưng đặt trên đùi người đàn ông kia thì không hợp cho lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/niem-tin-sup-do-chung-ta-ly-hon-di/chuong-7.html.]
[Chị à.]
[Anh ấy không cần em.]
Lúc này lại có thêm một tấm hình hiện ra, trên màn hình là một hộp nhỏ đã được mở ra.
Người đối diện màn hình tri kỷ nhắc nhở:
[Đã dùng hết rồi nha.]
Tôi giữ chặt bàn tay sắp nổ tung của mẹ.
Lại có thêm chứng cứ đưa tới, ai mà không thích cơ chứ?
11
Dưới sự kiên trì mãnh liệt của mẹ, buổi chiều ngày hôm sau tôi dẫn theo bà ấy đến Cẩm Thành.
Có một số người đã dần tỉnh lại và nhận ra được sự quan trọng của việc này, từ sáng sớm họ đã liên tục gọi tôi.
Trên đường về nhà ở sân bay, tôi tình cờ bắt máy.
“Bà xã, chuyện không phải như em nghĩ đâu.
Tôi ra vẻ nghi ngờ:
"Ồ? Tôi nghĩ như thế nào? Tôi nghĩ cái gì?”
Đầu dây bên kia hơi dừng lại một chút, sau đó lựa lời nói:
"Thiên… Lâm Thiên Thiên hôm qua đã gây chuyện với anh, anh sợ cô ấy quá xúc động.”
“Nên mới, đồng ý gặp mặt cô ấy.”
“Sau đó thì sao? Có phải là có đôi bàn tay vô hình ép anh quan hệ với cô ta không?"
"Hay là anh muốn nói là có thứ gì đó đã điều khiển đầu óc anh, chỉ cần vừa nhìn thấy nửa người dưới của cô ta thì khí huyết lập tức dâng trào?"
Nói tới đây, tôi cảm nhận được rất rõ tài xế ở phía trước cũng đang nghe.
Còn chưa đợi người đối diện giải thích, tôi đã nói:
"Hạ Dật, tôi muốn ly hôn.”
Trước khi người ở đầu dây bên kia có thể nói thêm một lời nào nữa, tôi nói tiếp:
"Tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ lời giải thích nào của anh."
Tôi cúp điện thoại, mẹ nhìn tôi với ánh mắt đầy khen ngợi.
Khi sắp đến dưới lầu tiểu khu, mẹ đột nhiên ấp úng nói muốn xuống xe đi làm một vài việc.
Tôi cố gắng hỏi thêm nhưng chỉ nhận được ánh mắt né tránh của mẹ.
Dưới sự kiên trì của bà ấy, tôi cũng chỉ dặn dò bà ấy chú ý an toàn, có việc gì thì nhớ liên lạc.
Khi thang máy hiển thị số 11, trong lòng tôi vẫn không nhịn được mà trầm xuống một chút.
Sau khi mở cửa ra, trên mặt đất chứa đầy tài liệu nằm rải rác khắp nơi.
Giấy tờ của tòa án đã đến.
Hạ Dật ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm tôi với gương mặt ủ rũ, trong không khí tràn ngập mùi rượu.
“Giải thích một chút đi? Bà xã.”
Tôi không nhìn anh ta mà bình tĩnh nhặt từng giấy tờ ở dưới mặt đất lên sau đó lại bình tĩnh sắp xếp lại.
Một lúc lâu sau đó tôi nhìn thấy được cánh tay của anh ta đang nổi gân xanh nên mới từ từ mở miệng:
"Không có gì để giải thích, cũng đâu phải anh không biết chữ.”
Nhưng vài giây sau đó, anh ta đã đi đến siết chặt lấy cổ tay tôi.
“Chỉ vì một người phụ nữ? Em có cần phải như vậy không?”
Tôi bật cười, chẳng lẽ trong mắt anh ta một người phụ nữ chỉ là một hạt bụi nhỏ thôi sao?