Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Niềm Tin Sụp Đổ - Phần 12

Cập nhật lúc: 2024-11-09 21:15:54
Lượt xem: 4,055

8

 

Tôi cùng xe cấp cứu đi đến bệnh viện với bố. 

 

Trên giấy thông báo nguy kịch, bác sĩ yêu cầu người thân ký tên, tôi do dự một lúc rồi ký tên mình lên đó. 

 

Năm năm không gặp, lần gặp lại này lại là trong tình huống như vậy. 

 

Dù không có nhiều tình cảm với ông ấy, nhưng dù sao cũng là cha tôi, lúc sinh tử không rõ, tôi vẫn lo lắng cho ông. 

 

Tôi đóng tiền viện phí cho ông, lòng bàn tay siết chặt, trong lòng bồn chồn không yên, nước mắt làm mờ cả mắt tôi. 

 

Khi bác sĩ bước ra, tôi cầu xin ông cứu lấy cha tôi. 

 

Giờ đây, tôi chỉ còn lại bố mà thôi. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Bệnh nhân mất m.á.u quá nhiều, cần truyền máu. Máu từ ngân hàng m.á.u đang trên đường đến, nhưng cần đợi nửa tiếng nữa.” 

 

Không thể đợi, tôi không thể để cha mình đợi. 

 

“Lấy m.á.u của cháu đi, bác sĩ, cháu là con gái ông ấy, dùng m.á.u của cháu.” 

 

Tôi giơ cánh tay ra, muốn cứu bố. 

 

Bác sĩ nhìn tôi một cái, có vẻ hơi lo lắng. 

 

“Cháu đã đủ tuổi, sức khỏe tốt, bác sĩ, hãy lấy m.á.u của cháu đi.” Tôi khóc cầu xin. 

 

Bác sĩ gật đầu đồng ý. 

 

Tôi theo y tá đi lấy máu. 

 

Nhưng năm phút sau, y tá báo cho tôi một tin mà tôi không thể chấp nhận: “Lê Mặc, cháu thuộc nhóm m.á.u A, còn Lê Vĩnh Sinh là nhóm O, không thể dùng m.á.u của cháu được.” 

 

Tôi sững sờ, cảm thấy y tá đã nhầm: “Không thể nào, y tá, cô hãy kiểm tra lại đi, sao bố cháu có thể là nhóm O được, có phải kiểm tra nhầm rồi không.” 

 

Tôi biết mẹ là nhóm m.á.u O, hồi bà sinh em trai khó sinh, tôi đã nghe y tá nói khi truyền m.á.u cho bà. 

 

“Không nhầm đâu, chỉ có thể đợi m.á.u từ trung tâm.” Y tá nói xong, quay người rời đi. 

 

Tôi đứng đó, toàn thân bàng hoàng. 

 

Khoảnh khắc ấy, tôi bắt đầu hoài nghi về thân phận của mình. 

 

Rốt cuộc, tôi là ai? 

 

Chẳng lẽ, tôi không phải là con ruột của bố mẹ? 

 

Nghĩ đến đây, tôi chợt hiểu ra mọi chuyện. 

 

Thảo nào, họ luôn lạnh nhạt với tôi. 

 

Thảo nào, mẹ tôi cứ luôn chửi tôi là đồ chó, bố tôi chẳng mấy khi về nhà. 

 

Hóa ra, tôi là con nuôi. 

 

Tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. 

 

Nếu họ không phải là bố mẹ ruột, không nuôi tôi cũng chẳng có gì sai cả. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/niem-tin-sup-do/phan-12.html.]

Tôi ngồi trong hành lang suốt cả buổi chiều. 

 

Đến chiều tối, Lê Vĩnh Sinh tỉnh lại. 

 

Ông bị mất m.á.u nhiều, vết thương trên n.g.ự.c khá sâu, nhưng may là đã qua cơn nguy kịch. 

 

Tôi mua cháo mang vào phòng bệnh. 

 

“Ăn chút gì đi, y tá nói trong hai ngày tới, bố chỉ được ăn đồ lỏng.” 

 

Tôi dựng bàn nhỏ lên, đặt bát cháo trước mặt ông. 

 

Ông liếc nhìn tôi một cái, trong mắt đầy vẻ dò xét và lạnh nhạt. 

 

Tôi đã biết lý do, trong lòng không thấy buồn nữa, coi như không nhìn thấy. 

 

Dù sao tôi cũng gọi ông là cha mười mấy năm, chăm sóc vài ngày cũng không có gì to tát. 

 

“Cút ra!” Giọng ông lạnh lùng, đầy sự khó chịu. 

 

Tôi không đi, chỉ nhắc nhở: “Hạo Nhiên vẫn đang học cấp hai, bố còn phải nằm ba ngày không thể ra ngoài, bố chắc chắn muốn đuổi con đi sao?” 

 

Lê Hạo Nhiên là em trai tôi. 

 

Tôi là người chăm sóc nó từ bé, cũng là đứa con được cưng chiều nhất trong nhà. 

 

Nghe nhắc đến em trai, ông không nói gì nữa, cúi đầu ngoan ngoãn bắt đầu ăn cháo. 

 

Buổi tối, tôi ngủ trên ghế ở hành lang, quấn tạm áo lao động ban ngày để qua đêm. 

 

Ngày hôm sau, có mấy người bạn đồng nghiệp đến thăm ông, biết tôi là con gái ông, ai cũng khen tôi hiếu thảo, nói rằng khi biết ông gặp chuyện, tôi khóc như mưa. 

 

Lê Vĩnh Sinh nhìn tôi, không nói gì, ánh mắt dường như trở nên dịu dàng hơn một chút. 

 

Tôi ở lại bệnh viện ba ngày. 

 

Ngày thứ ba, khi bác sĩ cho phép ông xuống giường, tôi chào tạm biệt ông: “Con đi đây, đã đóng năm nghìn tệ tiền viện phí cho bố, tờ giấy đặt cơm ở căng tin bệnh viện để trong ngăn kéo, bố tự gọi điện đặt nhé.” 

 

Nói xong, tôi định rời đi. 

 

“Mặc Mặc.” Ông gọi tôi lại. 

 

Tôi quay đầu nhìn ông. 

 

Người đàn ông này, tôi từng nghĩ ông là cha ruột của mình. 

 

Dù ông chưa bao giờ quan tâm tôi, tôi cũng không biết mùi vị của tình cha, nhưng bao năm qua, ông vẫn luôn ở trong lòng tôi với tư cách là một người cha. 

 

Giờ đây, khi biết ông không phải là cha ruột, tôi không biết phải đối mặt với ông ra sao. 

 

Ông dường như nhận ra sự xa cách trong ánh mắt tôi, cụp mắt xuống: “Có một chuyện, chắc con chưa biết.” 

 

“Con biết rồi, con không phải con ruột của bố mẹ.” Tôi cố gắng tỏ vẻ như không bận tâm. 

 

Đôi mắt ông bỗng tròn xoe: “Không, con là con ruột của mẹ con.” 

 

Tôi không hiểu, liền trêu đùa hỏi: “Ý bố là bà ấy đã cho bố ‘đội nón xanh’ sao?” 

 

Ngoài điều đó ra, tôi không nghĩ ra khả năng nào khác. 

 

Loading...