Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Niềm Tin Sụp Đổ - Phần 6

Cập nhật lúc: 2024-11-09 21:11:59
Lượt xem: 3,638

Ông vuốt tóc tôi, lẩm bẩm: “Đồ chó, khóc cái gì, ông vẫn khỏe mạnh mà.” 

 

Ông ngoại biết tôi đã cứu ông, cũng biết tôi đã đi tìm Tần Đông, nhưng không biết chuyện nợ mười vạn đồng, ông thở dài: “Sau này, không được đi tìm hai kẻ đó nữa.” 

 

Tôi cũng chẳng ưa gì họ, liền gật đầu, chỉ cần họ không đến quấy rầy tôi và ông ngoại, cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại họ. 

 

Tôi nắm tay ông ngoại, cùng ông về nhà. 

 

Trên đường đi, để ông vui, tôi khoe mình đã đạt hạng nhất toàn trấn. Ông nghe xong không khen tôi mà chỉ cau mặt, bảo tôi đừng kiêu ngạo. 

 

Về đến nhà, tôi ngập ngừng không biết có nên kể chuyện mẹ bị đánh cho ông nghe không. Dù sao bà cũng là con gái ông, tôi vừa mở lời thì ông đã nói: “Nó có c.h.ế.t ngoài kia cũng không liên quan đến ông, cháu lo học hành cho tốt, đừng bận tâm đến chuyện khác.” 

 

Kể từ đó, ông không để tôi làm việc gì nữa, suốt ngày thúc giục tôi học hành, nói rằng việc học ở trường cấp ba rất nặng, ngay từ đầu không được thua kém người khác. 

Tôi bắt đầu chuyên tâm học tập. 

 

Trong nhà cũng không còn nhắc đến mẹ, như thể bà thực sự đã c.h.ế.t vậy. 

 

Ngay cả chuyện của Tần Đông, ông ngoại cũng không bao giờ đề cập. Nhiều lần tôi muốn hỏi về việc ông ngoại g.i.ế.c người, rằng ông đã g.i.ế.c ai và người đó đã làm gì mà khiến ông nổi giận đến vậy, nhưng nhìn gương mặt ông ngày một già đi, tôi lại nhịn xuống. 

 

Dần dần, tôi không còn tò mò nữa. 

 

Ai mà quan tâm người đó là ai chứ, dù sao tôi cũng biết, ông ngoại là người tốt. 

 

Kẻ bị g.i.ế.c chắc chắn là kẻ đáng chết. 

 

Sau khi ông ngoại được thả, tôi quay lại trường học. 

 

Ba năm cấp ba, tôi đều ở nội trú, khác với hồi cấp hai, tôi không có thời gian để giúp việc trong nhà bếp nữa, để có tiền sinh hoạt, cuối tuần tôi dành ra một ngày làm thêm ở quán net. 

 

Ông ngoại đã vất vả lo học phí cho tôi, tôi không muốn ông phải mệt mỏi hơn. 

 

Công việc làm thêm kiếm được một trăm tệ mỗi ngày, tuy không nhiều nhưng đủ cho bữa ăn hằng ngày với bánh bao và cháo loãng. 

 

Tôi vừa học vừa làm thêm, thành tích luôn duy trì trong top ba của lớp, nhưng tôi biết, như vậy là chưa đủ, tôi phải là người đứng đầu. 

 

Tôi bắt đầu cố gắng hơn nữa, tranh thủ lúc tối khi quán net vắng khách để học từ vựng. 

 

“Cố gắng vậy, có phải định thi vào Thanh Hoa không?” 

 

Một cậu trai tóc vàng đứng tựa vào quầy, nhìn tôi học bài trong quán net, đôi mắt lấp lánh vẻ ngông nghênh và khinh khỉnh. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/niem-tin-sup-do/phan-6.html.]

Tôi thờ ơ nhìn cậu ta, hỏi: “Qua đêm hay là nạp thẻ?” 

 

Cậu ta cười hỏi: “Không có chứng minh nhân dân thì được không?” 

 

Tôi lắc đầu, đưa cái bảng trên bàn về phía cậu ta: “Không cho phép người chưa đủ tuổi vào.” 

 

Cậu ta chỉ vào tôi: “Chẳng phải cậu cũng chưa đủ tuổi sao?” 

 

Tôi không trả lời. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Nếu được lựa chọn, tôi cũng chẳng muốn đến đây, nhưng tôi cần phải sống, sống mới có hy vọng, mới có thể thi đỗ đại học, chăm sóc ông ngoại và trả hết mười vạn tệ cho Tần Đông. 

 

Tôi tiếp tục học từ vựng, phớt lờ sự hiện diện của cậu ta. 

 

Cậu ta không còn cách nào khác, lườm tôi vài cái, lẩm bẩm “Cứng nhắc” rồi rời khỏi quán net. 

 

Những ngày tiếp theo, cuối tuần nào cậu ta cũng đến, vẫn cứ nói chuyện với tôi không ngừng. 

 

Tôi giữ cậu ta ngoài quầy, không có giấy tờ thì không cho vào. 

 

Tôi không quan tâm đến người khác làm gì, nhưng khi đã ngồi ở đây, tôi phải làm tròn trách nhiệm, quản lý theo quy định trên bảng hiệu. 

 

Nói không vào, tức là không được vào. 

 

Có chuyện gì xảy ra, tôi không thể chịu trách nhiệm được. 

 

Mỗi lần gặp tôi, cậu ta đều thấy tôi đang học bài. 

 

Không phải là học từ vựng thì là ôn điểm kiến thức của các môn xã hội. 

 

Cậu ta nằm dài trên quầy, rướn cổ nhìn sách của tôi: “Cố gắng thế này, sao không ở trường học? Có phải nhà nghèo không? Bố tôi có tiền, tôi tài trợ cho cậu, thế nào?”

 

Tôi nhìn cậu ta, sắc mặt trầm xuống, giọng cũng chẳng thân thiện: “Không cần.”

 

Tôi không tin trên đời có thứ tốt mà không có lý do.

 

Ngay cả bố mẹ ruột của tôi còn không quan tâm đến tôi, một người xa lạ dựa vào đâu mà muốn giúp tôi?

 

Tôi không tin, cũng không muốn tin.

 

Tôi thà tự mình vất vả, từng bước tiến lên phía trước, dù có mệt, nhưng cảm giác rất an tâm.

Loading...