Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Niềm Tin Sụp Đổ - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-11-09 14:13:06
Lượt xem: 3,179

5

 

Lớp 12. 

 

Chương trình học của trường ngày càng căng thẳng, trước đây mỗi tuần được nghỉ một ngày, bây giờ đã đổi thành nửa tháng mới được nghỉ một lần. 

 

Tôi không còn thời gian đến quán net làm thêm nữa. 

 

Tôi nghỉ việc, dự định toàn tâm toàn ý vào việc học. 

 

Hai năm qua, tiền làm thêm không nhiều, nhưng mỗi tháng tôi vẫn tiết kiệm được một trăm, số tiền đó cũng đủ cho cuộc sống năm cuối cấp của tôi. 

 

Lớp 12 vô cùng quan trọng, không thể lãng phí dù chỉ một giây một phút. 

 

Khi tôi đang cúi đầu xem sách, giáo viên chủ nhiệm dẫn một học sinh mới vào lớp. 

 

Cô giới thiệu với cả lớp: “Đây là bạn học Đường Lỗi, mới chuyển đến từ trường số 7, Đường Lỗi, em ngồi cạnh Lê Mặc nhé.” 

 

Nghe thấy giáo viên gọi tên mình, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn một chút. 

 

Thấy gương mặt của cậu con trai đó, tôi có chút bất ngờ. 

 

“Lại gặp nhau rồi.” Đường Lỗi ngồi xuống bên cạnh tôi, nở một nụ cười rạng rỡ. 

 

Mái tóc vàng của cậu ta đã được nhuộm lại màu đen, nhìn thuận mắt hơn hẳn, nhưng vẫn có cái vẻ trêu chọc giống như lần tôi gặp cậu ta ở quán net. 

 

Tôi không đáp lời, tiếp tục cúi đầu học bài. Tôi đã đặt mục tiêu rõ ràng, là nhắm thẳng vào Thanh Hoa, không ai có thể làm phiền tôi. 

 

Trong khoảng thời gian sau đó, Đường Lỗi thường hỏi tôi đủ loại câu hỏi, đôi khi hỏi ngay trong giờ học. 

 

Tôi phiền đến phát bực, coi cậu ta như không khí, không thèm để ý. 

 

Không nhận được phản hồi từ tôi, cậu ta chỉ cười rồi lẩm bẩm vài câu, sau đó lại gục xuống bàn ngủ, chuông tan học vang lên thì cậu ta đứng dậy, không đeo cặp sách gì cả, cứ thế bỏ đi. 

 

Khi đi, cậu ta sẽ chào tôi: “Mai gặp lại nhé, Thanh Hoa nhỏ.” 

 

Lâu dần, các bạn trong lớp bắt đầu bàn tán, đồn đại rằng chúng tôi đang yêu nhau. 

 

Giáo viên chủ nhiệm biết hoàn cảnh gia đình tôi, gọi tôi vào văn phòng, nghiêm túc nói: “Lê Mặc, em luôn là một đứa trẻ ngoan và nghe lời, không thể học đòi yêu sớm được.” 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tôi nói với cô giáo: “Thưa cô, em không có.” 

 

“Em không có, thế tại sao Đường Lỗi chỉ nói chuyện với một mình em? Một bàn tay không vỗ thành tiếng, em về tự suy nghĩ kỹ đi. Nếu vẫn còn có những lời đồn như thế này, thì tôi sẽ gọi phụ huynh em lên.” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/niem-tin-sup-do/phan-7.html.]

 

Tôi rời khỏi văn phòng cô giáo, trở về lớp học. 

 

Tôi không thể để cô gọi người giám hộ, ông ngoại đã lớn tuổi, tôi không muốn ông lo lắng vì tôi. 

 

Ngồi xuống ghế, tôi cúi đầu vào sách vở, không muốn nghĩ gì nữa, tiếp tục học tập. 

 

“Lê Mặc, cậu sao vậy, không vui à? Ai bắt nạt cậu, nói cho tôi biết, tôi đi...” 

 

“Cậu có thể đừng nói chuyện với tôi được không!” Tôi kìm nén cơn giận, như một quả bóng căng phồng bỗng nhiên vỡ tung, hét lên với Đường Lỗi. 

 

Cậu ta đột nhiên sững lại, ngỡ ngàng nhìn tôi, thấy đôi mắt tôi đỏ hoe, từ vẻ kinh ngạc chuyển thành không để ý: “Chỉ là vài lời đồn thôi mà, có gì đâu.” 

 

Đối với cậu ta thì không có gì to tát, nhưng với tôi, đó là đòn chí mạng. 

 

Tôi muốn đổi chỗ ngồi, nhưng mấy năm nay tôi chỉ biết học và học, các bạn trong lớp đều cho rằng tôi là người giả tạo, đầu óc có vấn đề, không ai thích tôi, cũng không ai muốn đổi chỗ với tôi. 

 

Tôi chỉ còn cách tránh xa, giả vờ điếc giả vờ câm. 

 

Tôi cứ nghĩ rằng, cố gắng nhẫn nhịn thêm một năm nữa, mọi chuyện sẽ qua đi. 

 

Nhưng không ngờ, trong một tiết thể dục, vì kiệt sức, tôi ngất xỉu. 

 

Chính Đường Lỗi đã bế tôi đến phòng y tế, chăm sóc cho đến khi tôi tỉnh lại. 

 

Kể từ đó, những lời đồn thổi trong lớp càng thêm lan rộng, tất cả đều đồn rằng tôi và Đường Lỗi đang yêu nhau. 

 

Giáo viên chủ nhiệm đã gọi điện cho ông ngoại tôi. 

 

Ngay chiều hôm đó, ông đã vội vã đến trường. 

 

Ông cúi đầu thật sâu trước cô giáo, liên tục xin lỗi, hứa sẽ dạy dỗ tôi thật tốt. 

 

Cô giáo dạy bảo tôi vài câu, ân cần nhắc nhở: “Với thành tích của em, chỉ cần nỗ lực, không nghĩ ngợi lung tung, em chắc chắn có thể đỗ vào một trường đại học danh tiếng. Đừng đi đường sai, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.” 

 

Tôi cúi đầu đáp vâng. 

 

Ra khỏi văn phòng cô giáo, tôi và ông ngoại một trước một sau đi ra khỏi cổng trường. 

 

Ông không nói gì suốt cả đoạn đường, nhìn bóng lưng gù gù của ông, lòng tôi bắt đầu dâng lên cảm giác sợ hãi. 

 

Cách cổng trường khoảng năm mươi mét, ông bỗng nhiên dừng lại. 

 

Ông quay lại nhìn tôi, ánh mắt lạ lẫm và lạnh lùng, vết sẹo dài trên gương mặt ông, lúc này đây, như băng lạnh trong hầm băng, khiến tôi rùng mình. 

 

Loading...