Nổi Danh Thiên Hạ - 150
Cập nhật lúc: 2024-09-08 19:37:18
Lượt xem: 14
Bởi vì thời gian còn sớm, lại đi trên đường làng, vì lúc này người dân mới dậy làm đồ ăn sáng cho nên dọc đường đi không gặp người nào.
Cả nhà Ôn Noãn ngồi lên trên chiếc xe bò ở cửa thôn, đi nửa canh giờ đã đến chân núi Thanh Thúy.
Đại Phật tự là ngôi chùa của hoàng thất, hương khói rất nhiều, ngày thường sẽ mở cho dân thường đến nhưng đến ngày quan trọng thì nơi này sẽ không mở cho người ngoài.
Bởi vì nơi này cách kinh thành không xa, đi đường hai ba ngày là đã đến, cho nên đôi khi sẽ có quý nhân ở kinh thành đến nơi này cúng Phật, nhưng rất ít.
Dù sao cũng có một ngôi chùa hương khói cực thịnh gần ngay kinh thành.
Mỗi ngày rằm tháng giêng ở Đại Phật tự đều có rất nhiều người đến, cho nên dưới chân núi có không ít xe bò và xe ngựa, còn có rất nhiều người dựng quầy bán giấy tiền vàng bạc, nhang và nến, cùng các loại hoa quả và đồ để cúng khác.
Còn có bán thức ăn (khoai môn nhỏ, khoai lang, đậu phộng, và bữa sáng) bùa bình an, nút bình an vân vân, vô cùng náo nhiệt.
Ngô thị đi mua một phần giấy tiền vàng bạc, nhang và nến.
Vì họ có mang theo đồ cúng đến nên không cần mua hoa quả, bánh kẹo.
Mấy người bọn họ bắt đầu bước lên cầu thang trăm bậc để lên núi.
Sau khi thắp hương trước Phật xong, bỏ thêm một trăm văn tiền để mua dầu mè, Vương thị thì đi tìm đại sư để tính ngày hoàng đạo.
Hôm nay có rất nhiều người đến xin xăm, đội ngũ xếp dài thành mấy vòng đứng đầy ngọn núi.
Nghe nói từ sáng sớm đã có người đến xin được kim ký, cho nên mọi người đến dâng hương cũng nhịn không được mà đi xin xăm, để xem có thể xin được kim ký không.
Ngô thị nghe xong lòng cũng ngứa ngáy: "Chúng ta cũng đi xin xăm đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/noi-danh-thien-ha/150.html.]
Nhiều người như vậy, Ôn Noãn định nói để lần sau đi!
Nhưng mà Ôn Hinh và Ôn Nhiên đã rất tự giác đi xếp hàng, dáng vẻ vô cùng phấn khích vui vẻ.
Ngay cả Ôn Nhu cũng có chút khao khát.
Ôn Noãn im lặng, lời nói để lần sau cũng không thể nói ra khỏi miệng, vả lại Ngô thị cũng đã đi qua đó, còn dặn dò Ôn Noãn và Ôn Nhu đi qua bên đó xếp hàng.
Ôn Noãn nghĩ đến bản thân cũng vì một tượng Phật tỏa ra mây tía đưa nàng xuyên đến đất nước Nạp Lan không có trong lịch sử này.
Quên đi, cầu thì cầu! Vừa lúc cũng hỏi một chút xem vì sao nàng lại đến triều đại này.
Để xem Đức Phật nơi này có linh hay không.
Mọi người trong nhà đều để cho Ôn Noãn lên đầu, để nàng là người đi cầu xin đầu tiên, còn những người khác đi theo phía sau nàng. Tất cả mọi người đều muốn biết thân thể của nàng đã tốt chưa.
Ôn Noãn cảm thấy chuyện thân thể của nàng thế nào, thay vì xin xăm hỏi Phật thì không bằng nàng nên hỏi chính mình!
Xin xăm không mất quá nhiều thời gian, vì thời gian đoán xăm mới cần dài, cho nên sau một khắc đã đến lượt nàng.
Ôn Noãn nhận ra que trúc trong ống đều nhuộm một màu đỏ, chỉ có một cây là được nhuộm màu vàng khác biệt, nàng nhịn không được mà thầm oán chẳng lẽ trong nguyên cái ống đó chỉ có một cái thẻ tốt!
Nàng quỳ xuống, hai tay tạo thành chữ thập, thành kính bái lạy tượng Phật lớn bằng vàng, rồi mới cầm lấy ống thẻ, tâm không tạp niệm lắc lắc, mà kim ký cứ như vậy tùy ý rơi trên mặt đất.
Những người xếp hàng ở phía sau đều nhịn không được mà hét lên kinh hãi: "Kim ký! Là kim ký! Lại có người xin được kim ký."
Chính Ôn Noãn cũng bất ngờ một chút, không nghĩ tới bản thân lại may đến vậy.
Mọi người nghe thấy cũng đều vây quanh lại đây: "Hôm nay thế mà đã có hai người đến cầu được kim ký rồi! Hôm nay là ngày gì vậy? Kim ký được đặt ở trong chùa nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không có ai cầu được, hôm nay thế mà đã có hai người trước sau đều cầu được."