Nổi Danh Thiên Hạ - 151
Cập nhật lúc: 2024-09-08 19:37:33
Lượt xem: 10
Ánh mắt mọi người nhìn Ôn Noãn đều là ghen tị!
Trụ trì trong chùa cũng rất bất ngờ.
Kim ký? Nước Nạp Lan xây dựng được hơn một trăm năm và cũng chỉ có Thái Tổ Hoàng Đế năm đó mới xin được xăm kim ký.
Ngô thị kích động đến mức tay cũng run lên: "Noãn nhi mau đi giải xăm đi!"
Ôn Noãn dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người mà bình tĩnh nhặt thẻ xăm trên mặt đất lên, đang muốn đi đến thiền phòng để giải đoán xăm.
Chủ trì bên cạnh lúc này hành lễ với Ôn Noãn rồi nói ra một Phật ngữ, sau đó cung kính nói: "Thí chủ đã xin được kim ký, có thể đến nhờ Pháp Hoa đại sư cầu giải, mời thí chủ đưa xăm cho ta, rồi đi theo ta!"
"Pháp Hoa đại sư? Trời ơi! Pháp Hoa đại sư thế mà ở nơi này!" Trong đám người có người nhịn không được phát ra tiếng thảng thốt.
"Pháp Hoa đại sư rất giỏi sao?" Có người tò mò hỏi.
"Pháp Hoa đại sư mà ngươi chưa từng nghe qua? Pháp Hoa đại sư chính là cao tăng đã đắc đạo, trên biết thiên văn dưới biết địa lý, có thể đoán được vận dữ của người, biết trước tương lai, có thể được ông ấy chỉ bảo thì chính là một vận may lớn!"
"Pháp Hoa đại sư tất nhiên lợi hại rồi, ông ấy đã kế tục từ Vân Pháp đại sư, nghe nói trước kia Đại Phật tự đều là thẻ trúc, sau đó có lần Vân Pháp đại sư dạo chơi đi ngang qua Đại Phật tự, đã tự mình bỏ vào trong ống xăm một thẻ vàng.
Sau đó không bao lâu Thái tổ Hoàng đế đi ngang qua đã cầu được thẻ vàng, được đại sư Vân Pháp chỉ dẫn, chỉ mấy năm Nạp Lan quốc đã được lập nên!
Sở dĩ Đại Phật tự khác với những chùa miếu kia, chính là vì kim ký mà đại sư Vân Pháp tự bỏ vào.
Nghe nói Pháp Hoa đại sư là được Vân Pháp đại sư chân truyền lại!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/noi-danh-thien-ha/151.html.]
Lợi hại như vậy!
Mọi người nghe lời này đều nhìn Ôn Noãn với vẻ hâm mộ.
"Vận mệnh người này sao tốt đến vậy, thế mà có thể rút được kim ký!"
"Xem ra dáng vẻ gió cũng thổi gục cũng không phải là người không có may mắn!"
"Đúng, mặt nàng gầy không có thịt, người gầy như que củi, m.ô.n.g cũng không lớn, vừa nhìn đã biết người này không dễ sinh đẻ, làm sao có thể là tướng mạo có phúc?"
"Tôi thấy khuôn mặt nàng là mỏ chuột tai khỉ, dáng vẻ khắc nghiệt là tướng mạo khổ, còn không bằng tỷ tỷ và muội muội ở nhà tôi..."...
Ở phía xa có mấy mụ đàn bà thích nhiều chuyện, vừa nhìn Ôn Noãn vừa nhỏ giọng nói.
"Nơi Phật đường, tích chút khẩu đức, làm người không nên nhìn người ta bằng vẻ bề ngoài rồi đánh giá người ta!" Một ông cụ nghe xong cũng không nhịn được nói.
Ôn Noãn bên kia nhìn Ngô thị nói: "Mẹ, con đi giải sâm nhé".
Trong lòng Ngô thị vô cùng xúc động: "Noãn nhi đi đi! Chúng ta sẽ chờ con ở dưới tàng cây bạch quả trăm năm."
Giữa chùa có một gốc cây bạch quả trăm năm, sáng mùa thu lá bạch quả rơi đầy đất, tựa như rơi xuống một tầng vàng, trang trí cho ngôi chùa, du khách rất thích thú, chỉ có tiểu tăng dọn dẹp là phiền não.
Ôn Noãn liền gật đầu: "Dạ."
Chủ trì đem kim ký bỏ vào lại trong ống thẻ, để người phía sau tiếp tục xin xăm, sau đó dẫn Ôn Noãn đi đến phía sau núi tìm Pháp Hoa đại sư.
Phía sau núi, con đường dài ngoằn ngoèo dẫn vào một chỗ vắng vẻ, mây mù lượn lờ, con đường đá nhỏ như đi thẳng lên trời.