NỮ ĐẾ - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-10-30 18:38:53
Lượt xem: 86
Khi quay trở lại hoàng cung, mọi thứ quay về quỹ đạo trước kia.
Có lẽ do năm nay đại điển tế thiên cùng hội săn b.ắ.n cách nhau khá gần, cho nên Sở Vương cũng không quay về đất phong mà ở lại Thịnh Kinh.
Trong khi tất cả mọi người giống như cố gắng quên đi việc còn có một vị vương gia khác đang ngồi trong ngục chờ ngày hành hình.
Ta ngồi xếp bằng trên mặt đất, đem lá cờ đại diện Lưu Giác từ vị trí bên cạnh Hoài Nam Vương di chuyển sang vị trí bên cạnh Sở Vương.
Ban đầu, ta cho rằng Lưu Giác là người của Hoài Nam Vương, nhưng sau khi ông ta từ quan cũng không quay về quê hương của mình là Hoài Nam, ngược lại che dấu tung tích đi tới phương Bắc. Sau đó lại lén lút quay về Thịnh Kinh bị Hoài Nam Vương giấu ở trong đám cận vệ.
Mà Phương Bắc, chính là đất phong của Sở Vương.
Nói cách khác, ông ta chính là con cờ mà Sở Vương cài bên cạnh Hoài Nam Vương.
Điều này liền giải thích cho việc tên ngốc Hoài Nam Vương dù không hạ lệnh, nhưng cận vệ của ông ta lại dám phóng hỏa ở bãi săn.Khả năng cao là do Lưu Giác cầm lệnh bài của Hoài Nam Vương hạ lệnh.
Để Sở Vương có thể ngồi lên được vị trí này, thì ngoài ta ra, ông ta vẫn còn một chướng ngại vật lớn khác chính Hoài Nam Vương.
Cho nên đầu tiên ông ta liền mượn tay ta để giải quyết Hoài Nam Vương.
Nhưng ông ta lấy đâu ra tự tin cho rằng ta sẽ đem vị trí này giao cho hắn chứ? Ta cầm lá cờ nhỏ trong tay, cẩn thận suy tính.
Thương Sơn.
Lưu giác.
Ta đột nhiên mở mắt ra.
“Thân thế của ngươi” Giọng nói của Tiêu Ly vang lên ở phía sau, hắn cầm theo một chiếc đèn xếp ngồi xuống bên cạnh ta, có chút thưởng thức nhìn bàn cát bên dưới“ Cách điều binh khiển tướng bằng sa bàn mà ta dạy được ngươi vận dụng khá tốt!”
Ta vuốt ve lá cờ trong tay “ Bọn họ muốn chứng minh ta không phải hài tử của mẫu phi”
“Nếu như bọn họ đã chuẩn bị xong thì thời gian tốt nhất để hành động chính là đại điển tế thiên” Tiêu Ly cầm lá cờ tam giác trong tay ta để qua một bên, lại giống như làm ảo thuật móc ra một chiếc bánh ngọt đặt vào tay ta.
Ta cùng Tiêu Ly im lặng ăn bánh ngọt, trong lòng lại tràn đầy mối suy tư.
Huyết mạch của hoàng thất tuy đơn bạc, nhưng bên ngoài lại có vô số các vương gia khác họ. Đó là lý do vì sao Sở Vương lại cho rằng chỉ cần loại bỏ Hoài Nam Vương ông ta liền có thể an ổn ngồi trên Điếu Ngư Đài*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nu-de/chuong-13.html.]
*Điếu Ngư Đài hay còn được gọi là Cung điện nhà trời nơi trần thế nằm ở phía Tây Bắc Kinh.
“Chắc chắn trong tay Sở Vương còn một bí mật khác” Tiêu Ly ăn xong trước, hắn phủi đi bột bánh dính trên ống tay áo.
Hi~~~ Vịt nè
Ta gật đầu, gần đây trên triều bình yên đến lạ thường khiến lòng ta nảy sinh chút suy đoán.
“Tiêu Ly, ngươi nói nếu như ta thua thì bọn họ sẽ đem tro cốt của mẫu phi đi đâu?”
Bà ấy là phế phi nếu như không phải có nữ nhi làm Đế cơ thì còn có thể chôn chung một huyệt với người kia sao?
“Ngươi sẽ không thua!”
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Ly ở dưới ánh trăng phát sáng tựa như tiên nhân khiến ta nhìn đến mức thất thần. Bỗng nhiên có chút hiếu kỳ hỏi hắn:
“Tiêu Ly, những vị hòa thượng trong chùa Bồ Đề đều có pháp hiệu, ngươi còn là đệ tử lâu năm của trụ trì, vì sao ông ấy không đặt pháp hiệu cho ngươi?”
Tiêu Ly nghiêng mặt nhìn ánh nến trong đèn lồng có chút ngẩn ngơ, ánh sáng vàng ấm áp phản chiếu trên gương mặt hắn khiến nó càng thêm mờ ảo diễm lệ.
“Ngày ngươi rời đi, sư phụ đã ban cho ta một pháp hiệu, nhưng ta đã cự tuyệt”
“Sao vậy? Nghe cổ hủ không hay hả?” Ta càng thêm hiếu kỳ.
“Không phải, bởi vì Phật tâm không vững cho nên không đảm đương nổi hai chữ kia”
“Hư Không”
Hư Không, cắt đứt hồng trần tự do tự tại không bị rằng buộc bởi nhân thế. Ta nắm chặt phật châu ở cổ tay, trong lòng nảy sinh những cảm xúc kỳ lạ.
“Vậy ngươi....vì sao phật tâm không vững?”
Sự im lặng kéo dài vô tận giống như ba năm trước đây, lại giống như chỉ là một cái chớp mắt.Bên ngoài đình tiếng chim vỗ cánh bay theo bầy đàn.
Tiêu Ly cười nhẹ rồi nói “ Hôm đó, khi ta quỳ trước mặt sư phụ, quỳ trước mặt Phật Tổ. Không biết vì sao lại nhớ đến sợi dây buộc tóc màu đỏ mà ngươi đưa cho ta trước khi rời đi”.
Ta chớp mắt mấy cái, đột nhiên nhớ tới lễ vật mình từng đưa cho Tiêu Ly.
Đó là lần đầu tiên ta đưa lễ vật cho hắn, nhìn chiếc dây buộc tóc màu đỏ bản thân đã chọn rất lâu khi xuống núi. Thậm chí còn vì nó mà thức trắng đêm điêu khắc một chiếc hộp gỗ, bên trên chiếc hộp là hình hoa sen điêu khắc mà Tiêu Ly thích, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn trả lại.
Hiện tại, lễ vật kia cùng những bức họa ta vẽ vẫn được cất giấu ở trong mật thất.