Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ ĐỒ TỂ HỌ LÂM - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-06-02 16:09:30
Lượt xem: 629

11

Đã liên tiếp nhiều ngày không có thanh âm nào từ phía trên, mẹ lén mở cửa hầm, ánh sáng chói lọi nhanh chóng chiếm lĩnh chốn tăm tối.

Thật sự quá yên tĩnh, thậm chí tiếng chim hót cũng không có.

Mẹ quay đầu nhìn ta, ta lập tức lấy tay bịt miệng lại, mẹ mới từ từ bước ra ngoài.

Cửa hầm vừa khép lại, lại chỉ còn mình ta cô độc.

Không biết đã qua bao lâu, mẹ mới mở cửa hầm.

Trong nhà đã thành một đống hoang tàn, giống như ngôi miếu đổ nát ở phía đông thành, khi ta bước ra ngoài nhìn, cả con phố dài đều như vậy.

Khung cửa mục nát, không một bóng người, trên đường nhiều vết m.á.u đen, tàn thi, mũi tên gãy, gỗ cháy, một cảnh tượng hoang vắng.

"Thật là một đám sơn tặc."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Mẹ lại quay vào hầm, lấy ra vài củ khoai tây, nhóm lửa rồi vùi vào dưới than hồng.

Lưỡi lửa nhảy múa l.i.ế.m láp những thanh củi khô, nhiệt độ nóng bỏng ấy là thứ không thể cảm nhận trong chốn hầm tối nhỏ bé.

Ta luôn mong ngóng có thể bước ra khỏi hầm, nhưng khi ra ngoài rồi lại thật sự không biết nói gì, ta và mẹ như lạc vào một cái hầm lớn hơn, sáng sủa hơn nhưng đầy nguy hiểm.

"Mẹ, chúng ta có ở lại không?"

Từ khi ta chào đời, ta đã sống ở đây, có mẹ, có Trương bà bà, có Thúy tỷ, còn có những tên tiểu khất cái và mọi người trong trấn.

Ta chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi, điều đó khiến trong lòng ta dâng lên nỗi sợ hãi, không giống bất kỳ lần nào trước đây.

Chua xót, mơ hồ, và bất an.

Ta chỉ biết nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ.

"Không được, A Phúc. Bọn sơn tặc nói bên ngoài đã loạn lạc, chúng đều đã trốn đi, điều đó chứng tỏ nơi này không còn an toàn nữa." Mẹ cầm kéo, cắt ngắn tóc ta, rồi đến nhà người khác nhặt áo về mặc cho ta, "Dù đi đâu, chỉ cần chúng ta ở cùng nhau, nơi đó sẽ là nhà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nu-do-te-ho-lam/chuong-11.html.]

Đám sơn tặc trước kia cư ngụ trên ngọn núi phía tây, vì vậy mẹ quyết định mang ta đi về hướng đông.

Ta đeo một túi hành lý, mẹ mang hai cái, cứ thế chúng ta rời khỏi trấn đã sống bao lâu nay.

Trước đây thế giới của ta chỉ lớn bằng trấn này, chưa từng ra ngoài, nay bước ra, lại như không có điểm dừng.

Ban ngày chúng ta luôn vội vã lên đường, ban đêm ẩn mình trong rừng hoặc bên cạnh núi mà ngủ.

Ta dường như chưa bao giờ thấy mẹ chợp mắt, nhưng bà luôn có cách, mỗi khi ta tỉnh dậy, mẹ luôn tìm được thức ăn. Đôi khi là hai quả dại, đôi khi là một con chim nhỏ đã nướng chín.

Càng đi ta càng thấy nhiều người giống chúng ta, không ai nói chuyện, cũng không ai đến gần, đều thận trọng nhìn nhau, rồi đồng lòng đi về một hướng.

Đôi khi người đi đầu bỗng nhiên ngã xuống đất, rồi không bao giờ dậy nữa.

Cũng có người bỗng nhiên khóc lớn, rồi quay đầu đi ngược lại.

Lúc đó ta mới có cảm nhận mới về chữ "loạn", không chỉ là trấn của chúng ta, những làng mạc, trấn nhỏ, thành nhỏ chúng ta đi qua đều không có bóng người.

Không thấy những quan viên mặc quan phục, cũng không thấy những nữ tử xinh đẹp, thậm chí trẻ con như ta, cụ bà như Trương bà bà, thiếu nữ như tỷ Thúy tỷ cũng hiếm hoi.

Mỗi khi có ai nhìn về phía ta, mẹ liền lặng lẽ lộ ra một con d.a.o mổ heo.

Nếu ai tìm thấy thứ gì để ăn, mọi người sẽ như lũ chó hoang tranh giành mẩu thịt vụn ở quán thịt, như những tên ăn mày đói khát trong trấn.

Chúng ta không còn nhà nữa, lúc này, chúng ta đều là ăn mày, đều là chó hoang.

Giờ ta cũng là một tên tiểu khất cái.

"A Phúc! Là con phải không A Phúc?"

"Lâm nương tử! Các người còn sống!"

Một bà lão ăn mày bỗng nhiên chạy đến trước mặt ta, khuôn mặt già nua chảy hai hàng lệ.

Là Trương bà bà!

Loading...