NỮ ĐỒ TỂ HỌ LÂM - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-06-02 16:05:29
Lượt xem: 672
9
Cửa bị đập ầm ầm, dù biết tỷ ấy không vào được, ta vẫn không kiềm được lùi lại hai bước.
“A Thúy, nhà ta không có gì ăn, cô đi nhà khác đi.” Mẹ không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng ta, giữ lấy ta.
Thúy tỷ im lặng một lúc rồi bật khóc:
“Dì Lâm, nhà chúng con thực sự không còn cách nào nữa, bọn cướp đã vào nhà con trộm hết rồi, những gì có giá trị và có thể ăn được đều bị cướp hết. Cha và huynh con đều bị đánh trọng thương, giờ vẫn đang nằm trên giường.”
“Dì Lâm, con thực sự không còn cách nào khác, nể tình nghĩa xưa, xin dì cho con chút đồ ăn.”
“Con biết dì Lâm là người tốt, xin dì mà.”
Thúy tỷ khóc rất đau lòng, nhưng mẹ không chút mềm lòng, thậm chí còn nắm chặt con d.a.o trong tay:
“Nhà ta không có gì ăn, không có gì cho cô.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tiếng khóc đột nhiên dừng lại, thay vào đó là giọng của mẹ Thúy tỷ:
“Lâm đồ tể! Mày thực sự là đồ độc ác, đáng đời mày cả đời khổ sở! Ngày thường chúng tao đối xử tốt với mày như vậy! Vậy mà giờ không giúp đỡ được một chút!”
“Mày là đồ mặt rỗ xấu xí! Con gái mày là đồ ngốc!”
Tai ta bị mẹ bịt kín, chỉ nghe thấy người ngoài cửa vẫn đang nguyền rủa không ngừng, cuối cùng còn đá cửa vài cái như để trút giận.
Người vừa đi, mẹ đã ôm ta tới nhìn lỗ nhỏ.
Sau lưng Thúy tỷ và mẹ tỷ ấy còn có mấy nam nhân, trong đó có cha và huynh mà tỷ ấy bảo đang nằm trên giường.
Thúy tỷ như cảm nhận được, quay đầu lại, ánh mắt đầy thù hận nhìn ta, miệng nói sẽ g.i.ế.c chúng ta.
“Thấy chưa A Phúc? Làm việc không được nông nổi. Lúc này hỗn loạn, mẹ con họ sao dám ra ngoài? Nếu hôm nay mở cửa, mẹ con ta sẽ gặp tai họa.”
Ta quay lại ôm chặt lấy mẹ, mẹ nói đúng, Thúy tỷ là người xấu.
Một người tốt, hiền dịu, từng chơi cùng ta, cho ta đồ ăn vặt, lại là người xấu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nu-do-te-ho-lam/chuong-9.html.]
“Mẹ, con người vốn xấu hay là biến thành xấu?”
Hai từ ‘ngốc nghếch’ vang vọng trong đầu ta, những điều mơ hồ như trở nên rõ ràng hơn, có lẽ đây chính là điều mà Trương bà bà nói, người càng lớn, mắt càng tinh, có thể nhìn thấu lòng người.
Họ có thể mắng ta, nhưng không được mắng mẹ.
Ta ghét Thúy tỷ, ghét mẹ tỷ ấy, ghét cả gia đình họ.
“A Phúc, lòng người phức tạp, chúng ta chỉ có thể bảo vệ bản thân mình.”
Không lâu sau, nhiều người lần lượt đến trước cửa nhà ta, có người quỳ lạy, có người hăm dọa mắng chửi.
“Ban đầu A Thúy nói tôi còn không tin, hóa ra mẹ con họ thực sự còn đồ ăn!”
“Đúng thế! Hay là chúng ta cứ…”
“Suỵt, đợi đêm đến, chúng ta có đông người hơn.”
Thúy tỷ không lấy được đồ ăn, liền nói với mọi người nhà ta còn đồ ăn, trong cơn nguy hiểm, ai cũng lộ ra mặt đáng sợ.
Mẹ vốn định cho ta ngủ trong hầm, ban đêm có thể sẽ không yên bình.
Không ngờ đến bữa tối bên ngoài đột nhiên náo loạn.
“Chạy mau! Sơn tặc vào rồi! Chạy mau!”
“Tri huyện đâu? Quan binh đâu? Tri huyện chạy rồi! Cứu mạng!”
“Con trai tôi! Cứu con tôi! Tôi liều mạng với các người!”
Mẹ run tay, bảo ta nhanh chóng xuống hầm, rồi tự mình chạy nhanh ra mở cửa.
Cửa hầm vừa đóng lại, ánh sáng hoàn toàn tắt lịm, ta dựa vào lòng mẹ, nắm chặt con d.a.o mổ lợn.
Tay mẹ bịt miệng ta, không để ta phát ra tiếng nào.
“Đồ khốn! Nhà này cũng không có ai, có vẻ đã chạy rồi, ha ha ha, chạy ra ngoài cũng c.h.ế.t thôi.”
“Nhà này còn chút đồ ăn, lấy hết đi, các người tìm kỹ xem còn ai không.”