Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chết - 10.2
Cập nhật lúc: 2024-03-23 20:31:09
Lượt xem: 1,069
10.2
Trong khoảnh khắc đó, mọi nơi như tĩnh lặng.
Tống Nhiên bị người ngăn cản lập tức lao tới đ.ấ.m thẳng mặt Văn Ý, còn Dung Yên thì nở nụ cười của kẻ chiến thắng với tôi.
"Tạm biệt nhé." Cô ta nói vậy rồi chậm rãi đi tới chỗ Văn Ý.
Mà người luôn kèm chặt tôi cũng thả lỏng tay.
Văn Ý thấy vậy, không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Hứa Phong, đừng dùng mấy thủ đoạn ngây thơ này để thử thách tôi nữa."
Nhưng câu nói này lập tức mắc kẹt trong cổ họng hắn.
Bởi tôi đã chủ động lùi ra sau, đứng ngay bên vách núi, chỉ cần tôi lùi thêm một bước nữa là sẽ ngã xuống, chìm vào biển sâu bên dưới.
"Tiểu Phong?" Văn Ý run rẩy hô tên tôi.
"Chị! Chị đừng tìm c.h.ế.t vì kẻ như thế mà!" Tống Nhiên bị đè xuống đất lúc này nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào nói: "Chị trở về đi chị, sau này chúng ta cùng nhau sống. Lúc trước em sai rồi, không nên vì ghen tị mà trốn tránh chị, không nên tặng chị cho tên cặn bã này."
Nhưng tôi thì chỉ khẽ lắc đầu, bình tĩnh nhìn bọn họ.
"Văn Ý, đây là lần thứ một trăm lẻ một."
"Gì cơ?"
"Lần thứ một trăm lẻ một anh vì Dung Yên bỏ rơi tôi. Tôi từng thật lòng yêu anh, trong một trăm lẻ một lần đó, phàm có một lần anh lựa chọn kiên định tin tưởng tôi, chúng ta đã không đi tới ngày hôm nay."
Tôi vừa nói vừa nhìn hắn dần trở nên bối rối, trong lòng cũng dần trào lên sự khoái trá.
Ngay sau đó tôi chuyển mắt sang nhìn Dung Yên: "Có lẽ cô không biết, tôi còn để lại một món quà cho các người đấy."
Tôi chỉ vào chiếc cúc áo thứ hai trên n.g.ự.c mình: "Chỗ này, là camera lỗ châm, tất cả mọi hành vi cử chỉ của cô vừa rồi đều đã bị phát trực tiếp lên mạng rồi."
Tôi muốn về nhà, nhưng không muốn phải gánh chịu bêu danh.
Những ấm ức tôi phải chịu mấy năm qua thật sự quá khắc sâu, khiến tôi không muốn dù đã rời đi mà vẫn bị nói là kẻ trộm.
Rõ ràng lúc ban đầu tôi lòng đầy thiện ý với thế giới này, với tất cả mọi người.
Dung Yên lập tức bối rối ra mặt, nhưng sau khi nghĩ tới điều gì đó, cô ta lại trấn tĩnh.
Đúng rồi, nhà họ Dung thậm chí còn ngụy tạo được camera theo dõi, khống chế bên kỹ thuật xóa video trực tiếp của tôi là chuyện quá dễ dàng. Trong tưởng tượng của Dung Yên, cái gọi là video trực tiếp của tôi chẳng thể nào thành công dù chỉ một giây.
Nhưng cô ta cuối cùng vẫn thua trận trước nụ cười của tôi, vội vã bối rối giật lấy điện thoại của người bên cạnh.
Trên mạng đã đầy những lời bàn tán về cô ta.
#Thiên kim Dung Thị mưu mô thủ đoạn#
#Cô ả nhà giàu trà xanh bắt nạt người ta#
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nu-phu-mot-long-muon-chet/10-2.html.]
Những dòng chữ như vậy không ngừng vụt lên top tìm kiếm, không ít người cắt video từ trong phòng livestream để làm chứng cứ.
Trong video, cô ta thừa nhận mấy năm nay đã vu hãm tôi như thế nào, với những từ ngữ khiêu khích của cô ta ban nãy, mọi thứ đều rõ rành rành.
Văn Ý đứng một bên không kìm được nghi ngờ, bèn lấy điện thoại ra.
Dung Yên lúc này lập tức sụp đổ, tiến lên định đánh bay điện thoại của hắn.
Nhưng chung quy là chậm một bước.
Văn Ý ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm tôi.
"Giả, là giả hết!"
Dung Yên thét lên tố cáo tôi, nhưng chợt nghĩ tới điều gì, cô ta bèn nhìn bốn phía xung quanh. Lúc này cô ta mới phát hiện nam chính trong truyện ngọt sủng của cô ta không hề trình diện.
Ánh mắt cô ta chạm phải ánh mắt tôi, tôi bèn giải thích thắc mắc cho cô ta không chút keo kiệt: "Chính anh ta giúp tôi đấy, cả camera này cũng là do anh ta cung cấp."
"Cho nên nửa đời sau các người hãy sống trong sự oán hận lẫn nhau, tra tấn nhau cả đời đi nhé."
Tôi vừa nói vừa ngả người ra sau.
Trước mắt bao nhiêu người, tôi ngã xuống vách núi.
"Không!" Phía sau là tiếng la khóc vang lên, không rõ tới từ Văn Ý, hay là từ Tống Nhiên nữa.
Nhưng tôi đã chẳng quan âm, khoảnh khắc chìm vào biển sâu, linh hồn tôi lơ lửng trên không trung.
Tôi thấy Văn Ý quỳ xuống tại chỗ, mặt giàn giụa nước mắt, nhìn về phía tôi ngã xuống mà hộc m//áu tươi.
Tống Nhiên thì giãy thoát người kèm mình, cũng định lao tới vách núi nhảy xuống. Nhưng giây cuối cùng, cậu ta bị người nhà họ Tống ngăn lại.
Mà ở trong nội thành xa xôi, Tạ Thư Dư đang im lặng múa phím, điều khiển những từ khóa hot không ngừng bị anh ta đưa lên top tìm kiếm.
Trên cổ tay anh ta là một vết cắt to, m.á.u tươi đang ào ào chảy ra, còn anh ta thì nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu sau, anh ta khẽ nhắm mắt, nhẹ giọng nỉ non: "Tiểu Phong, chắc là em hận anh lắm, không sao, anh báo thù thay em rồi, cũng không bỏ qua cho chính anh đâu."
"Chờ khi gặp lại, anh nhất định sẽ tốt với em."
Sau đó, tôi nhìn thấy khuôn mặt hiền lành của ba mẹ và ánh mắt quan tâm của bạn bè.
Ngay một giây cuối cùng khi tôi sắp thoát khỏi thế giới này, tôi nghe thấy giọng nói điện tử của hệ thống thông báo: "Kiểm tra phát hiện nhân vật mục tiêu có nguyện vọng mãnh liệt mong ký chủ sống sót, nhiệm vụ đã hoàn thành, đã phát phần thưởng."
Khi tôi tỉnh lại, mẹ đang kích động nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Kỳ tích xảy ra rồi, bé con của mẹ, bác sĩ nói bệnh của con khỏi trong vòng một đêm rồi."
Tôi không kìm được lập tức nhào vào lòng ba mẹ, ôm hai người mà khóc.
Tốt quá, tôi về nhà rồi.