NUÔI CON TRAI CHO NGƯỜI KHÁC - CHƯƠNG 8
Cập nhật lúc: 2024-10-29 23:45:01
Lượt xem: 674
8
Tôi không muốn gặp ông, cũng chẳng muốn gặp ai bên đó cả, tôi liền hỏi thẳng ông muốn gì.
Ông làm ra vẻ quan tâm, nói: "Mẹ mày không còn, nhưng mày vẫn còn bố. Bố tới đón con về nhà."
"Bố? Con vẫn còn bố sao? Con tưởng chỉ có Trình Thành là có bố thôi chứ?"
Tôi nhìn ông với vẻ châm biếm.
"Lý Hạ, mẹ mày dạy mày nói chuyện với tao kiểu đó sao? Thằng Trình Thành không có bố bên cạnh, tao quan tâm tới nó nhiều hơn thì đã sao? Sao mày lại ích kỷ thế!"
"Liên quan gì đến con? Bố thương ai thì thương đi! Con không muốn nhìn thấy bố! Bố đi đi!" Tôi mệt lắm rồi, không muốn cãi vã nữa, vừa nhìn thấy ông là tôi đã thấy cả người khó chịu.
"Mày tưởng tao muốn quan tâm đến mày chắc? Nếu không phải vì mày còn nhỏ, mày tưởng tao sẽ tới sao? Con sao chổi này, mẹ mày chắc bị mày khắc c//hế//t đấy. Không biết mẹ c//hế//t tiệt của mày đã dạy mày ra sao, ở bên nó bao lâu mà đã ra thế này." Ông tiếp tục chửi rủa.
Cảm xúc của tôi đột ngột bùng nổ, tôi lao tới cắn chặt vào cánh tay ông.
Ông vừa đ.ấ.m vào đầu vừa đánh vào mặt tôi, tôi cắn tới khi cánh tay ông chảy m.á.u vẫn không chịu buông.
Sức ông mạnh đến đáng sợ, không biết ông đã đánh vào đâu mà m.á.u mũi tôi cũng tuôn ra, vương vãi khắp sàn.
Người xung quanh thấy vậy, vội vàng kéo chúng tôi ra.
Họ nói rất nhiều điều, đầu tôi đau nhức, tiếng ồn ầm ĩ làm tôi khó chịu vô cùng.
Rồi trước mắt tôi tối sầm, tôi ngã gục xuống.
Khi tỉnh dậy, tôi đã ở trong bệnh viện.
Dì ghẻ tôi ngồi trước mặt, thấy tôi tỉnh, bà ta liền hét lên mắng tôi, nói tôi lòng dạ độc ác, dám cắn nát tay của bố ruột mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nuoi-con-trai-cho-nguoi-khac/chuong-8.html.]
Nhìn bộ dạng lải nhải của bà ta, tôi chỉ thấy ghê tởm.
Các y tá, bác sĩ và bệnh nhân xung quanh đều quay lại nhìn tôi.
Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng bật khóc thành tiếng.
"Bà muốn ép c//hế//t tôi sao? Bà ép c//hế//t mẹ tôi rồi vẫn chưa đủ ư? Tại sao bà là bạn của mẹ tôi mà lại cướp chồng bà ấy? Bà còn muốn tôi làm gì nữa? Giặt giũ, nấu cơm cho gia đình bà, làm trâu làm ngựa cho bà, như thế vẫn chưa đủ sao?
"Dì ơi! Bà không có lương tâm sao? Mẹ tôi đã đối xử với bà tốt như vậy, sao bà lại nhẫn tâm làm vậy? Bà có thể gi//ết tôi đi, nhưng sao bà lại bắt nạt mẹ tôi như thế? Bà có còn là con người không?"
Khi ở bên mẹ, tôi đã gia nhập câu lạc bộ ngâm thơ, đọc từng chữ rõ ràng, nhấn nhá lên xuống đầy biểu cảm.
Điều này khiến mọi người xung quanh nhìn dì ghẻ bằng ánh mắt khinh bỉ, khiến bà ta cứng đờ, c//hế//t lặng trước những lời tôi nói.
Bà ta như chạy trốn khỏi bệnh viện, và buổi chiều thì ba tôi tới, tôi định không ăn trưa vì truyền dịch rất phiền phức.
Không ngờ người mẹ trẻ ở giường bên cạnh đã chuẩn bị bữa trưa cho tôi. Cố nhịn nước mắt, chị nhẹ nhàng nói với tôi: “Cô bé, nhất định phải sống tốt, giữ sức khỏe nhé, nếu không mẹ em sẽ lo lắng đấy.”
Chúng tôi trao đổi số liên lạc, mãi sau này tôi mới biết khoảng thời gian đó chị cũng gặp khó khăn và từng có ý định tự tử. Nhưng khi gặp tôi, một đứa trẻ không có mẹ, chị đã không dám c//hế//t nữa vì sợ con mình sẽ bị người khác ức hiếp.
Chị sợ rằng cuối cùng con chị sẽ giống như tôi.
Sau khi dì ghẻ đi, buổi chiều ba tôi đến. Điều kỳ lạ là ông không mắng mỏ hay giận dữ gì.
Ngược lại, ông lại bình tĩnh nói ra những lời đầy ghê tởm mà trước đây chưa bao giờ thốt ra.
Nào là “mẹ mất thì vẫn còn ba,” “ba sẽ chăm sóc con thật tốt,” hay “ba tính tình không tốt, con đừng trách ba.”
Ông cũng xứng sao? Ông cũng xứng so với mẹ tôi sao?