Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nương Tử Thô Kệch - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-10-13 19:27:54
Lượt xem: 220

27.

 

Nghe nói hai ta bất hòa.

Cha của hắn cũng cố ý xin nghỉ về đây đánh cho Vệ Vô Dạng một trận:

 

"Thằng nhóc này, nương tử tốt như vậy còn không biết đường quý trọng, lão tử hôm nay kiểu gì cũng phải đánh c.h.ế.t ngươi!"

 

Tổ mẫu dạo gần đây vẫn luôn yêu thương hắn hiếm thấy đứng một bên vỗ tay:

 

"Đánh nó đi, đánh mạnh vào! Thay Miên Miên xả cục tức này ra!"

 

Vệ Vô Dạng bị đuổi quanh sân trong ba vòng sân ngoài ba vòng, sau cùng tình cờ gặp ta đang đi dạo, mới thoát được trận đuổi đánh này.

 

Hắn kéo tay áo ta, nói:

 

"Lâm Miên Miên, đều tại ngươi, giờ không ai xem ta là người nữa rồi, ngươi mau giải thích rõ ràng với họ cho ta!"

 

Ta kéo người ra sau lưng, thỉnh tội với cha và tổ mẫu:

 

"Cha, tổ mẫu, tướng công ngày sau còn muốn thi lên Trạng Nguyên, không thể đánh nữa, nếu như đánh ngốc rồi, Vệ phủ sẽ tổn thất lớn mất."

 

Vừa nghe nói Vệ Vô Dạng muốn thi đỗ Trạng Nguyên, cây gậy trong tay Vệ lão gia cũng rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng "Leng keng".

 

Tổ mẫu cũng vô cùng kinh ngạc:

 

"Vô Dạng có phải mắc bệnh gì rồi không con?"

 

Vệ lão gia tiến lên sờ trán Vệ Vô Dạng.

 

Vệ Vô Dạng tức giận đến nghiến răng:

 

"Mọi người bị làm sao thế, khinh thường con đấy à?"

 

"Không phải coi thường con. Chẳng qua bọn ta cũng không ai mong mỏi con sẽ làm rạng danh dòng tộc, chỉ mong tương lai con không gây ra họa lớn, hại c.h.ế.t cả nhà là được rồi."

 

Vệ Vô Dạng nghe thấy câu này nghẹn đến nói không ra lời.

 

Thấy được dáng vẻ đáng thương của hắn, ta nhéo tay hắn, nói:

 

"Ta tin chàng làm được. Chàng thông minh như thế, lại dạy học cho ta được, chữ viết cũng rất đẹp, chắc chắn có thể thi đỗ."

 

Vệ Vô Dạng xúc động đến mức rơi nước mắt.

 

Mãi cho đến ngày hôm sau, hắn mới lấy lại tinh thần.Hôm qua hắn bị đánh còn không phải là do ta sao?

 

Hắn nổi giận đùng đùng chạy đến trước phòng của ta.

 

"Lâm Miên Miên, ngươi ra đây giải thích cho ta!"

 

28.

 

Vệ Vô Dạng chạy đến trước phòng ta, nhưng chờ mãi cũng không thấy ta đâu.

 

Hỏi hạ nhân trong phủ mới biết ta đang ở trong vườn hoa.

 

Hắn tức ói m.á.u chạy tới vườn hoa.

 

Một màn trước mắt suýt chút nữa khiến hắn tức chết.

 

Lúc ta đang cùng Hứa Hán Khanh hái hoa trong vườn.

 

"Hoa này được chăm sóc tốt ghê, Hán Khanh ngươi cũng có bản lĩnh ghê đó!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nuong-tu-tho-kech/chuong-10.html.]

 

"Cảm tạ Thiếu phu nhân khen ngợi."

 

Hứa Hán Khanh sờ sờ sau gáy, có chút thẹn thùng đáp.

 

"Khụ khụ khụ.... Khụ khụ..."

 

Vệ Vô Dạng ho đến long phổi.

Hắn nhìn Hứa Hán Khanh, lại nhìn mấy cây hoa có gai trên mặt đất, đứng thẳng lưng tự mình so sánh.

 

Không cao bằng hắn, không trắng bằng hắn, không đẹp bằng hắn, mặt còn tròn hơn hắn!

 

"Lâm Miên Miên, ngươi có phải là bị mù rồi không hả?"

 

"Trồng mấy thứ này, sớm muộn gì ta cũng nhổ hết ra!"

 

"Không cho chàng nhổ, cái này là giống hoa mới, chàng dám nhổ ra, ta đánh chàng bây giờ!"

 

Vệ Vô Dạng tức giận chụp lấy một cây hoa hồng, rồi la lên một tiếng.

 

Gai nhọn đ.â.m hết vào lòng bàn tay hắn rồi.

 

"Lâm Miên Miên, ta chảy m.á.u rồi, ngươi băng lại cho ta!"

 

Vệ Vô Dạng cứ cố tình gây sự chẳng khác gì một đứa trẻ.

 

Ta lo lắng hắn lại muốn nhổ cây hoa khác lên, vội vàng kéo hắn đi.

 

Tôi băng bó cho hắn xong, hắn lại không đứng đắn đứng bật dậy.

 

Chuông cảnh báo trong lòng Vệ Vô Dạng đang kêu lên.

 

Mặc dù Hứa Hán Khanh không cao, mặt cũng tròn, bộ dạng cũng khiến người ta phải sợ hãi, nhưng hắn đột nhiên nhận ra, ánh mắt lúc Lâm Miên Miên nhìn hắn ta sáng bừng như chứa bầu trời sao trong đó vậy.

 

Nàng ta sao dám dùng ánh mắt đó nhìn ngươi khác?

 

Vệ Vô Dạng nghĩ nghĩ, uống một ngụm trà:

 

"Lâm Miên Miên, ngươi càng ngày càng không để ta vào mắt, trà hôm nay sao chua thế!"

 

"Trà chua?"

 

Ta nếm một ngụm.

 

"Đâu có... A đừng."

 

Nói chưa xong đã bị Vệ Vô Dạng cắn một miếng vào môi.

 

Hắn nói với Lai Phúc, vẻ mặt hung dữ.

 

"Ta và Thiếu phu nhân muốn làm chuyện người trưởng thành nên làm! Ngươi mau khóa cửa lại!"

 

Lai Phúc đi rồi, bên sau cánh cửa bắt đầu vang lên tiếng rên rỉ.

 

Của Vệ Vô Dạng.

 

Hắn ôm đầu, nhỏ giọng xin tha:

 

"Lâm Miên Miên cái đồ ngu xuẩn nhà ngươi! Đánh nhẹ một chút đi! Đánh ta đau như thế sao mà thi Trạng Nguyên được nữa!"

 

"Huhuhu, được rồi được rồi cho ngươi đánh, chờ ta đỗ Trạng Nguyên, nỗi nhục ngày hôm nay, ta sẽ trả lại hết cho ngươi!"

 

Loading...