Ông ăn chả bà ăn nem - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-05-20 09:00:52
Lượt xem: 549
Tôi từng bước đi đến trước cửa phòng 4103, đưa tay lên, đầu ngón tay nhịn không được mà phát run. Tựa như không phải là động tác gõ cửa mà chính là xé toạc bức màn hôn nhân hạnh phúc đang diễn bấy lâu nay.
Nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, tôi dùng sức gõ cửa phòng.
6.
“Ai đó?”
Sau hai tiếng gõ cửa, trong phòng truyền ra tiếng của Hứa Du làm cho một chút tâm lý may mắn trong lòng tôi biến mất sạch sẽ. Như để phát tiết, tôi dùng sức gõ cửa một lần nữa.
Lần này có người đi tới, cửa phòng được mở ra. Trước mắt chính là người vô cùng quen thuộc, người đã cùng tôi chung sống suốt bảy năm qua.
Hứa Du sau khi nhìn thấy tôi thì ngây ngẩn cả người, mắt trợn tròn.
“Bảo bối, ai vậy?”
Trong phòng truyền ra một giọng nữ trẻ tuổi. Mặt của anh ta trong một giây liền đỏ lên, ánh mắt trở nên hoảng hốt.
Tôi đột nhiên không muốn nói chuyện với anh ta nữa, cũng lười vào xem bên trong rốt cuộc là ai, chỉ nhìn anh ta mỉm cười một cái rồi xoay người rời đi.
“Mạn Mạn, em nghe anh nói…”
Hứa Du vội vàng xỏ đôi dép lê rồi đuổi theo tôi đến cửa thang máy, kéo cánh tay của tôi.
Cửa thang máy vửa mở ra, tôi bước vào anh ta cũng đi vào theo.
“Mạn Mạn, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu…”
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
“Anh có chắc chắn là muốn mặc như thế này ra ngoài không?”
Tôi nhìn áo choàng tắm trên người anh ta bằng ánh mắt trào phúng. Hứa Du cuối đầu nhìn lại bộ dáng của mình, do dự mấy giây rồi cũng thả cánh tay tôi ra.
“Mạn Mạn em đợi anh cùng trở về nhà có được không?”
Tôi không trả lời, mặt không đổi nhìn anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ong-an-cha-ba-an-nem/chuong-4.html.]
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, cũng ngăn bóng dáng người tôi yêu thương suốt bảy năm qua bên ngoài.
Tôi đưa tay lau mặt mới phát hiện không biết mình đã khóc từ bao giờ.
Thật may hôm nay không có trang điểm. Tôi cười tự giễu.
7.
Về đến nhà, tôi ngâm mình trong bồn tắm đầy nước lạnh, ngâm cả người trong đó. Cho đến khi đại não thiếu oxi, cảm giác khó thở bao vây lấy tôi lúc đó tôi mới ngoi lên tham lam hít từng ngụm khí. Cảm giác khó chịu lắng xuống thế nhưng cảm xúc đau lòng trỗi dậy mạnh mẽ. Tôi nhìn mình trong gương, đôi mắt vừa sưng vừa đỏ, khóe mắt còn đọng vài giọt nước, mái tóc ướt đẫm dính chặt vào mặt và người. Đã rất lâu rồi tôi mới lại có bộ dáng chật vật như vầy.
Sửa soạn đơn giản lại toàn bộ một lượt, ổn định lại tâm tình, tôi bình tĩnh ngồi trên sofa đợi Hứa Du trở về.
Anh ta trở về chậm hơn so với tôi khoảng 15 phút, đoán chừng là phải quay lại trấn an cô gái kia một lúc mới rời đi. Hứa Du mở cửa ra, nhìn thấy tôi bình tĩnh ngồi trên sofa thì thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Anh ta đổi dép đi trong nhà, đứng đó ổn định nửa phút rồi mới chậm rãi đi đến bên cạnh tôi.
“Mạn Mạn…”
“Đã suy nghĩ tốt nên nói thế nào rồi sao?”
Tôi ngắt lời anh ta, tự rót cho mình ly nước, uống từng ngụm nhỏ:
“Nếu đã nghĩ xong vậy thì nói luôn bây giờ đi.”
“Mạn Mạn, thật xin lỗi. Cô gái đó là nhân viên của quán KTV, có một lần anh mời khách đến đó để ăn cơm, hát KTV, sau đó uống chút rượu mới nhất thời hồ đồ mà…. Mạn Mạn, chỉ lần này thôi, anh xin thề, đến cả tên của cô gái đó anh cũng không biết, càng đừng nói đến chuyện tình cảm.”
Tôi tức giận nắm chặt chiếc ly trong tay, nở nụ cười với anh ta:
“Hứa Du, tôi không phải con ngốc, anh nói anh mới chỉ ngủ với cô ta một lần sao? Anh đang lừa ai vậy?”
“Những lời anh nói đều là thật, Mạn Mạn, anh thật sự không lừa em….”
Hứa Du còn đang muốn giải thích thêm, tôi liền chặn trước:
“Sợi dây chuyền mà anh tặng cho em là do cô ta chọn, anh còn mua cho cô ta một sợi khác giá trị không thấp, trưa hôm nay anh cùng cô ta đi ăn cơm, phòng khách sạn đã được đặt từ tháng 7. Hứa Du, anh còn chắc chắn đến tên của cô ta anh cũng không biết sao?”