Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ông Lý Mượn Thọ <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-07-09 20:57:33
Lượt xem: 483

Thầy giáo bộp đầu tôi bằng cuộn giấy.

"Hừm, trông thì thật thà, nhưng chép bài cũng giỏi đấy."

“Con không chép bài…” Giọng nói nhỏ đến mức cả tôi cũng không nghe được.

Thầy Dương tỏ ra chán ghét, trực tiếp yêu cầu tôi ra đứng ở cửa và suy ngẫm về lỗi lầm của mình.

Ngày hôm sau, thầy Dương gọi cha tôi đến, bảo rằng tôi đã gian lận trong kỳ thi.

Hoặc là lén lút xem bài làm của bạn cùng bàn, hoặc là lẻn vào văn phòng để lấy trộm đề thi. Ngoài những thứ này ra thì ông ấy không thể tìm ra lý do thứ ba để giải thích cho kết quả thi cử của tôi.

Cha tôi cúi đầu nói sẽ về để giáo dục lại tôi thật tốt.

Tôi đứng gần đó không dám nói gì, mặt nóng bừng không kìm được, nước mắt giàn giụa nhưng tôi lại không dám khóc.

Sau khi về đến nhà, cha hỏi tôi:

"Đến cùng thì con có chép bài bạn không?"

Tôi lắc đầu tuyệt vọng.

Cha không nói gì mà lấy ra một cuốn sách hướng dẫn, tìm đại một đề bài đưa tôi làm.

Tôi vừa lau nước mắt vừa giải bài, xong xuôi tôi nhìn đồng hồ, cũng chỉ vừa trôi qua mấy phút.

Cha tôi nhìn tôi nghi ngờ rồi lại nhìn lại câu trả lời, đúng hết toàn bộ. Cuối cùng, khuôn mặt lạnh lùng của ông cũng mỉm cười.

"Được rồi, cũng có chỗ hơi giống cha rồi."

Tôi nói: “Vậy cha đi nói với thầy…”

Cha tôi đặt cuốn sách hướng dẫn sang một bên và nói:

"Cần phải nói gì nữa? Nếu từ nay về sau con lại làm bài kiểm tra giống như thế này, còn có ai có thể đổ oan con nữa?"

Nhưng lúc đó, tôi cũng cảm thấy mình không thể giải thích được điều này với thầy. Có lẽ là do trí thông minh của tôi tăng lên đột ngột.

Trong lòng tôi cũng vui vẻ.

Nhưng những gì xảy ra tiếp theo đây, ngày càng khiến tôi hoang mang hơn.

25

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ong-ly-muon-tho-series-kim-giac-ky-dam/chuong-17.html.]

Vốn tưởng rằng chỉ có điểm Toán và Văn của tôi đột nhiên được cải thiện, nhưng thật không ngờ rằng môn vẽ, hát và thậm chí cả thể dục phát thanh mà tôi chưa từng học được, lại trở nên tiêu chuẩn.

Bạn cùng bàn của tôi, Từ Lộ bắt đầu xem tôi là đối thủ cạnh tranh chính của cô ấy, mỗi khi nhìn tôi, trong mắt cô ấy có điều gì đó không bình thường.

Đôi khi khuỷu tay của tôi vô tình vượt qua ranh giới, cô ấy lập tức thúc cùi chỏ lại. Tôi ghé nhìn cuốn sổ nhật ký của cô ấy, cô ấy liền nói tôi là đồ lưu manh.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng trở thành người đạt điểm cao nhất toàn lớp.

Một số phụ huynh thậm chí còn hỏi nhỏ mẹ tôi: “Có phải đã cho Kim Giác ăn gì rồi đúng không, hay là đã tìm được lớp dạy kèm đặc biệt giỏi?”

Mẹ tôi lúc đầu còn rất vui mừng, nói rằng cuối cùng tôi đã giác ngộ rồi, đầu óc trở nên giống cha tôi, nhưng cha tôi thì không nói một lời.

Trong vòng vài ngày, tôi nhận thấy có điều gì đó không ổn trong cách cả hai nhìn tôi.

Có lần tôi vào bếp lấy đồ ăn, mẹ không để ý rằng tôi vào, khi quay người và thấy tôi đứng sau lưng, mẹ giật thót mình.

Bà ấy cũng làm tôi sợ nên tôi hỏi:

"Chuyện gì vậy?"

"Không gì."

Tôi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mỗi tối khi ngồi làm bài tập, tôi luôn cảm thấy mắt bên phải hơi khó chịu, nên tôi bắt đầu sử dụng mắt trái. Sau đó, tôi phát hiện mình có thể nhìn rõ hơn sau khi nheo mắt phải lại

Vô tình, tôi bắt đầu học bài với tư thế nghiêng một bên đầu.

Mẹ tôi bước vào đưa tôi đĩa táo. Mẹ nhìn tôi không nói một lời, đặt đĩa táo xuống rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Viết xong một tập bài làm, tôi cử động cổ, chợt có một khuôn mặt lướt qua trong tấm gương trên bàn.

Rõ ràng là không nhìn thấy thứ gì, nhưng tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn. Tôi chớp chớp mắt trái và nhìn vào gương.

Tôi nhìn mình trong gương, dường như cũng không có gì thay đổi, chỉ cảm thấy thần sắc của mình đã thay đổi đi một chút.

Khi tôi nghiêng đầu suy nghĩ, liếc nhìn gương từ khóe mắt, tim tôi nhảy thót lên hai lần.

Tôi trông giống như một người.

Một người lẽ ra nên c.h.ế.t từ lâu——

Nhưng người đó vẫn đang nằm trong ICU!

 

Loading...