Ông Lý Mượn Thọ <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-07-09 20:51:41
Lượt xem: 745
Sau khi do dự, tôi ôm gối và chăn bò ra ngoài mà chẳng dám quay đầu nhìn về phía nhà ông Lý.
Tôi muốn ngủ trong phòng cha mẹ tôi.
Vừa đặt chân vào phòng khách, tôi chợt nghe thấy âm thanh vang lên lần nữa.
"Đoàng——"
"Đoàng——"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Đoàng——" "Ơ—— Ơ——”
Không chỉ có tiếng đập cửa mà hình như còn có một số âm thanh khác.
Giọng nói đó nghe vừa quen lại vừa lạ đối với tôi.
Nghe như phát ra từ cổ họng, nhưng lại không giống như âm thanh của con người, hình như tôi đã nghe thấy ở đâu đó rồi…
Cuối cùng tôi nhớ ra, tôi đã từng nghe thấy âm thanh này trong các bộ phim cương thi nước ngoài.
11
Tôi ném gối và chăn đi, hét lên như điên rồi lao vào phòng cha mẹ.
Trong bóng tối, tôi nhìn thấy chiếc chăn trên giường của họ chuyển động, giống như một chiếc lều.
Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, lao về phía trước và nằm đè lên thứ đó.
Mẹ tôi hoảng sợ hét lên, sau đó là rầm một tiếng, cha tôi ngã khỏi giường, tôi hoảng sợ, vội vã bật đèn lên.
Ánh sáng trong phòng làm tôi chói mắt, trong chốc lát tôi không thể nhìn thấy gì cả.
Nhưng trước ánh đèn trắng được bật lại, tôi lờ mờ nhìn thấy cha tôi dường như đang để m.ô.n.g trần, tại sao ông ấy lại đi ngủ với cái m.ô.n.g trần như nhộng kia nhỉ?
Đúng lúc tôi dụi mắt, bắt đầu quen với ánh sáng trong phòng thì cha đã nhanh chóng mặc quần vào rồi.
Lúc cha phát hiện ra là tôi, ông tức giận vô cùng, táng vào đầu tôi một cái.
"Làm cái quái gì thế hả!"
Cha tôi khi còn nhỏ đã tập võ vài năm, cánh tay của ông rất khỏe, mà từ nhỏ đầu tôi đã to, một cái tát như trời giáng này làm tôi cảm thấy cả cái não của mình như bay phụt ra ngoài vậy..
Tôi lăn lộn trên mặt đất, choáng váng tại chỗ, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Thấy dáng vẻ tôi như vậy, cha tôi càng tức giận hơn, lại hét:
"Lên cơn đúng không?"
Mẹ tôi ở bên trong chăn cũng mặc xong quần áo, bước xuống đỡ tôi ngồi lên giường rồi hỏi:
"Làm sao thế?"
Tôi ôm đầu mà rơi nước mắt, nhìn hai người họ, tôi chợt cảm thấy rất xa lạ, cũng không biết vì sao họ lại phản ứng như vậy với tôi.
"Ngốc rồi à?" Cha tôi rõ ràng vẫn còn tức giận với tôi.
Mẹ vẫy tay ra dấu với cha, ông không nói gì nữa.
“Con…” Tôi ôm đầu, im lặng hồi lâu mới nói:
“Con, con sợ, con muốn ngủ ở đây với hai người.”
Mẹ tôi lúc này đã nhẹ nhõm hơn một chút và hỏi:
“Con vừa mơ thấy gì à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ong-ly-muon-tho-series-kim-giac-ky-dam/chuong-6.html.]
Cha tôi ở bên cạnh lại tức giận nói:
"Nói xem mày đã bao nhiêu tuổi rồi? Về phòng mình ngủ đi!"
Tôi ngồi đó cảm thấy tủi thân vô cùng, tự hỏi tại sao cha tôi lại tức giận như vậy.
Mẹ đứng dậy kéo tôi ra ngoài, nhặt những chiếc gối và chăn rơi ở phòng khách rồi dẫn tôi về phòng.
Sau khi bật đèn, bà ấy đóng cửa lại rồi hỏi tôi:
"Nằm mơ rồi đúng không?"
Tôi lắc đầu tuyệt vọng nhưng không thể nói được gì. Tôi cố nhịn một lúc thật lâu, sau đó mới đưa tay chỉ về phía cửa sổ.
"Vừa nãy… có người gõ cửa..."
Mẹ tôi suy nghĩ một lúc, vẻ mặt có chút kỳ quái, lại hỏi:
“Còn nghe thấy gì nữa?”
"Chỉ là...có ai đó ở ngoài cửa!"
Mẹ tôi đứng dậy định đi xem thử, nhưng tôi sợ nên kéo tay mẹ đi ra phòng khách.
Mẹ tôi ghé mắt lên mắt mèo nhìn, sau đó trở về phòng tôi bảo rằng không có gì đâu, đừng suy nghĩ lung tung.
Ngay khi bà ấy chuẩn bị rời đi, tôi lập tức kéo lại rồi chỉ ra ngoài cửa sổ.
Mẹ kéo rèm cửa, tôi vội chạy tới ngăn lại nhưng đã quá muộn.
Rèm cửa đã mở ra một nửa, tôi sợ đến mức trốn sau lưng bà ấy.
Mẹ tôi nhìn ra ngoài rồi quay lại nhìn tôi.
“Bên ngoài có chuyện gì?”
Tôi lấy hết can đảm để nhìn xem. Tất cả các cửa sổ ở nhà ông Lý đều đã đóng lại, ánh đèn cũng tắt, chẳng có gì ở đó, tôi tập trung nhìn chằm chằm vào tấm rèm cửa sổ.
Vừa rồi rõ ràng còn hở ra một khoảng, bây giờ đã đóng kín mítt.
"Con sợ… lão Lý..."
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ không chịu buông.
Bà ấy thở dài rồi nằm xuống giường tôi.
"Từ giờ trở đi đừng nghe người lớn tán nhảm nữa, cái gì cũng không hiểu, chỉ tổ suy nghĩ lung tung."
“Ừm… ừm.”
Tôi cũng nằm xuống ôm mẹ thật chặt.
Thành thật mà nói, cảm giác có hơi kỳ lạ.
Từ lúc có trí nhớ đến giờ tôi vẫn thường thấy bà ấy luôn chân luôn tay, trong đầu chưa bao giờ có ký ức về việc mẹ ôm tôi, có lẽ mẹ cũng cảm thấy hành động này hơi kỳ lạ, nhưng vì tôi đang sợ hãi nên không dám buông tay ra.
Bàn tay mẹ nhè nhẹ vỗ về, chẳng biết tôi đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Ngày hôm sau khi tôi thức dậy, trên giường chỉ còn lại mình tôi.
Ngước nhìn ánh nắng xuyên qua cửa sổ, tôi kéo rèm ra, nhìn về phía sân nhà ông Lý, dường như không có gì khác biệt.
Thế giới này đã trở lại dáng vẻ bình thường.
Tôi cũng tự hỏi liệu chuyện xảy ra tối qua có phải là do ác mộng, sau khi bị dọa cho tỉnh thì để lại di chứng không?
Cương thi đều được dựng lên trong phim, làm sao chúng có thể tồn tại được?