Ông Lý Mượn Thọ <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-07-09 20:52:33
Lượt xem: 696
13
Mẹ kéo chiếc rèm cửa sổ trong phòng tôi lại, lại gọi hai cha con tôi đến gần.
Ba chúng tôi rúc vào góc, mẹ vén rèm chỉ vào cửa sổ nhà lão Lý cho chúng tôi xem.
“Nhà lão Lý từ lúc nào thì treo gương vậy?”
Cha và tôi cũng nhanh chóng nhìn thấy ba chiếc gương nhỏ đang treo trước cửa sổ nhà lão Lý
Chiếc gương rất nhỏ, chẳng lớn hơn nắp chai bia là bao. Ba chiếc gương được xếp thành hình tam giác cân. Nếu không phải bây giờ có ánh nắng chiếu vào thì chúng tôi đã chẳng chú ý đến
Chuyện như thế này ở trong làng trước đây cũng không ít, nếu trong nhà xảy ra chuyện hoặc có người sinh bệnh thì sẽ treo gương ngoài cửa sổ, nói rằng có thể dùng gương thể đuổi mấy thứ xấu xa đi. Thế nhưng nếu để gương chiếu thẳng vào nhà hàng xóm thì có khi sẽ dẫn đến tranh chấp đánh lộn giữa hai nhà.
Tôi còn tưởng chỉ có người dân ở làng mới mê tín, không ngờ người trong thành phố cũng vậy.
Cha tôi cau mày nói:
“Càng già càng mê tín, chẳng có tí đạo đức công cộng nào.”
Mẹ tôi giơ mấy ngón tay lên bấm bấm tính toán gì đó, lại hỏi cha tôi:
“Mấy hôm trước thấy lão Lý ngồi xe lăn ra ngoài tôi đã thấy lạ rồi, trước đó lão ấy vẫn ở lì trong nhà không ra khỏi cửa, khoảng bao nhiêu ngày ấy nhỉ?”
“Tầm một tuần gì đó”
Mẹ tôi đột nhiên nhớ ra, lần cuối cùng lão Lý ra ngoài tắm nắng còn nói chuyện với tôi.
Tôi nhớ hôm ấy là thứ Sáu, còn ngày lão Lý ngồi xe lăn ra ngoài là thứ bảy của tuần thứ hai.
“Thật sự là bảy ngày!”
Trên mặt mẹ tôi bỗng lộ ra vẻ kinh hoảng mà trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy, sau đó lại hỏi tôi:
“Hôm ấy lão Lý đã làm cái gì với con?”
Tôi bị dáng vẻ này của mẹ làm cho sợ hãi, liều mạng lắc đầu.
“Thì… thì chẳng làm gì cả.”
“Không đúng!”
Mẹ tôi lại nghĩ một lúc rồi hỏi tôi:
“Lúc ấy con không cảm thấy lão ấy có gì không ổn sao?”
Tôi lại cẩn thận suy nghĩ một hồi, nói:
“Hôm đó ông ấy nói chuyện không được rõ ràng, chỉ a a ô ô mà thôi.”
Trái tim tôi đột nhiên giật thót một cái, cái ngày ngồi xe lăn ấy ông ta cũng nói năng y như vậy, trước đây chuyện này chưa từng xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ong-ly-muon-tho-series-kim-giac-ky-dam/chuong-8.html.]
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Mẹ tôi dường như chợt nghĩ đến một điều gì đó vô cùng đáng sợ. Bà nhìn chằm chằm vào tôi từ trên xuống dưới, nhìn đi lại nhìn lại.
Tôi bị mẹ nhìn mà sởn cả tóc gáy, nói:
“Mẹ, đừng có nhìn con như thế chứ?”
Mẹ hỏi tôi: “Có phải lão ta đưa cho con cái gì rồi không?”
Tôi đột nhiên cũng nhớ ra, nói: “Là kẹo bi”.
Mẹ tôi cũng nhớ ra, lại hỏi: “Là loại kẹo bi nào?”
Tôi không nhớ rõ, chỉ nói:
“Là kẹo của nước ngoài, chữ viết trên đó con không đọc được, nói chung dù sao cũng không phải tiếng Anh hay tiếng Nhật.”
“Con ăn rồi?”
Tôi bị dáng vẻ này của mẹ mình làm cho sợ hãi, run rẩy gật đầu.
Mẹ tôi vội vàng hỏi: “Giấy gói kẹo có còn không?”
“Lúc đó vứt luôn rồi…”
Mẹ tôi giống như phát điên vậy, mở cửa lao thẳng ra ngoài.
14
Mẹ cúi đầu siết chặt tay, đi đi lại lại gần phía cửa sau của nhà lão Lý.
Dáng vẻ ấy nhìn từ phía sau như thể đang muốn g.i.ế.c người.
Cha tôi thấy có gì đó không ổn nên cũng gấp gáp đi tới.
Tôi cũng không thể đứng yên nhìn, vì vậy bám vào bậu cửa nhìn hai người bọn họ ngồi xổm dưới đất tìm giấy gói kẹo.
Vào thời điểm đó, vấn đề vệ sinh trong tòa nhà của đơn vị rất kém, rất nhiều rác ở bên đường. Nhưng dù là vậy thì giấy gói kẹo từ một tuần trước cũng không thể tìm thấy nữa.
Hơn nữa con đường này vẫn luôn có người qua lại. Cha tôi rất chú trọng mặt mũi, vừa thấy có người đi tới lập tức liền giả vờ đang tản bộ, thậm chí còn kéo mẹ tôi đang cong m.ô.n.g tìm kiếm trên hàng rào cỏ vội vã đứng dậy.
Hai người tìm kiếm một lúc thì cha kéo mẹ tôi muốn quay về, mẹ tôi miệng lẩm bẩm không vui rồi bất ngờ túm lấy một viên gạch.
Cha tôi thấy có gì đó không ổn, vừa muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn.
Mẹ tôi dùng gạch đập vỡ cửa sổ nhà lão Lý. Chỉ nghe rầm một tiếng, tôi nhìn thấy một chiếc gương nhỏ phía trên đã bị đập vỡ.
Thím bảo mẫu béo tròn đang nấu ăn lập tức liền xách con d.a.o làm bếp đi ra.
Bà thím mập mạp này là người ở huyện bên cạnh, nói chuyện cũng dùng tiếng địa phương, sức lực không hề yếu ớt chút nào, lập tức liền lao vào cãi nhau với mẹ tôi.
Cha tôi bị kẹt ở giữa, mặt mũi đầy vẻ túng quẫn, sau khi khuyên bảo cả hai một hồi liền kéo mẹ tôi đi.
Vừa vào đến cửa mẹ tôi đã òa khóc, trách cha tôi không giúp bà ấy, bình thường còn nói bản thân luyện võ, đến lúc quan trọng lại chẳng thấy đâu.