Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phải Gọi Là Anh - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-11 19:34:03
Lượt xem: 3,159

Đêm trước ngày chú nhỏ đính hôn, tôi uống say ngồi trên đùi chú, hôn loạn xạ.

"Chú nhỏ, chú đợi cháu thêm một chút nữa có được không, cháu sắp lớn rồi".

Sắc mặt chú lạnh lùng nghiêm nghị, giọng nói có phần xa cách: “Cháu say rồi.”

Sau đó, lúc chú đi mua sắm cùng vợ sắp cưới, bắt gặp tôi bị người anh em của chú cưỡng hôn trong phòng thử đồ.

Một người luôn biết kiềm chế bản thân lại mất đi bình tĩnh, đ.ấ.m một phát lên mặt Phó Yến, giọng nói đè nén sự tức giận:

"Nó vẫn còn nhỏ, đến cả cậu cũng không hiểu chuyện sao?!"

Tôi chắn trước mặt Phó Yến nói: “Cháu đã lớn rồi, chú nhỏ à.”

01.

Một giờ sáng, cuối cùng Chu Lập Trạch cũng trở về.

Tôi không kịp đi dép, chạy thật nhanh xuống lầu, nhào vào trong lòng chú.

Mùi rượu hoà lẫn với mùi nước hoa, xộc thẳng vào mũi tôi, khiến đầu mũi tôi hơi cay.

"Chú nhỏ, chú phải đính hôn thật ư?"

Cơ thể Chu Lập Trạch cứng đờ, thấp giọng nói một tiếng: "Ừ"

Trái tim tôi chợt lạnh.

"Chú nhỏ..."

Tôi thích Chu Lập Trạch.

Chú ấy vẫn luôn biết điều đó.

Nhưng chú ấy cứ nói tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện.

Tôi nhìn chú, trong lòng cảm thấy chua chát.

Tại sao chứ?

"Khóc cái gì?"

Chu Lập Trạch cau mày, giơ tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi.

Tôi nghẹn ngào nức nở, trong chốc lát không nói nên lời.

Chu Lập Trạch xoa đầu tôi, giọng nói ấm áp dỗ dành: "Đi dép vào đã, không sẽ lạnh chân đấy."

Tôi bướng bỉnh lắc đầu, ôm chặt lấy eo, vùi đầu vào trong lòng chú.

Chu Lập Trạch không còn cách nào, chỉ đành để tôi ôm.

Chú vỗ lưng tôi an ủi, trầm giọng nói: “Chú đính hôn cũng không ảnh hưởng đến cháu, chú sẽ không mang người khác đến đây, đừng khóc nữa, được không?”

Tôi khóc nức nở nói: "Chú có thể đừng đính hôn được không?"

"Lý do?"

"Cháu thích chú, chú nhỏ, chú biết mà."

Tôi không kìm được mà ôm chặt chú hơn.

Một hồi lâu sau, Chu Lập Trạch thở dài nói : "Những lời này, về sau đừng nói ra nữa, cháu vẫn đang còn nhỏ, cháu chưa biết thế nào là thích một người đâu."

"Cháu biết!" Tôi ngẩng đầu lên nhìn chú.

"Muộn rồi, nhanh lên phòng ngủ đi."

Chú vòng tay ra sau kéo tay tôi ra.

Lúc này tôi mới để ý thấy, trên cổ chú có một dấu hôn, mập mờ dưới cổ áo sơ mi.

Nhìn xuống bên dưới, trên chiếc áo sơ mi đều là nước mắt của tôi.

Vừa rồi tôi làm loạn lên áo sơ mi, nên vết hôn đó mới lộ ra.

Trái tim như bị đ.â.m một nhát, nỗi đau lan tràn khắp cơ thể.

Tôi giơ tay lên sờ: “Là chị ấy sao ạ?”

Chu Lập Trạch phản ứng lại, lùi một bước, giơ tay lên cài lại khuy áo: “Mau đi ngủ đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phai-goi-la-anh/chuong-1.html.]

Chú ấy bước qua tôi, tốc độ nhanh hơn bình thường.

Tôi xoay người nhìn về phía bóng lưng đang lên lầu, buột miệng hỏi:

“Chú nhỏ, chú thật sự không thích cháu một chút nào sao?”

“Mặc dù cháu và chú cùng họ Chu, nhưng chẳng phải cháu là do chú nhận nuôi thôi sao?”

“Chú nhỏ, cháu xin chú, đừng đính hôn có được không?”

Chú đính hôn rồi, chúng ta sẽ không còn khả năng nữa.

Chu Lập Trạch dừng lại, sống lưng căng lên.

Quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi, một hồi lâu mới mở miệng nói:

“Chú xem như vừa rồi không nghe thấy gì cả.”

Giọng điệu của chú ấy lạnh lùng xa cách.

Chu Lập Trạch bước nhanh lên lầu, đi vào phòng ngủ.

Cánh cửa đóng lại, che đi tầm nhìn của tôi.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

02.

Tôi khóc nguyên một đêm, buổi sáng tỉnh dậy phát hiện Chu Lập Trạch không có ở nhà.

Nhưng hôm nay là cuối tuần, như bình thường chú ấy sẽ ở nhà với tôi.

Hai ngày sau, Chu Lập Trạch không trở về, cũng không gọi điện cho tôi.

Mãi đến khi người bạn tốt Khương Nha gửi cho tôi một đoạn video.

Đoạn video này được quay lén, đã lên hotsearch rồi.

Mà người trong video, chính là Chu Lập Trạch và đối tượng đính hôn của chú, Tần Vân.

Bọn họ là một đôi vô cùng hoàn hảo.

Khương Nha gửi một đoạn ghi âm đến: “Tiểu Phù, cậu nhất định sẽ không ngờ tới, Tần Vân là mối tình đầu của Chu Lập Trạch đấy!”

Tôi sững sờ.

Chẳng trách…

Với quyền thế như ngày hôm nay của nhà họ Chu đã không cần thiết phải liên hôn nữa rồi, mấy năm trước Chu Lập Trạch cũng không có ý định kết hôn, tôi còn cho rằng là do chú ấy biết tôi thích chú, nên đang đợi tôi.

Tôi còn cho rằng…

Tạch tạch…

Nước mắt rơi lên màn hình điện thoại, làm mờ đi những tin nhắn phía sau của Khương Nha.

Có lẽ thấy tôi mãi không trả lời, nên cô ấy gửi tin nhắn thoại tới.

“Nha Nha… Tớ phải làm sao đây?”

Khương Nha lập tức an ủi : “Không sao không sao, đừng khóc, bây giờ tớ sẽ đến tìm cậu ngay.”

Rất nhanh, Khương Nha đã lái xe đến bên ngoài biệt thự.

Cô ấy không nói lời nào, đã kéo tôi đến quán bar.

“Uống đi, say rồi sẽ giải tỏa được nỗi buồn”.

Tôi uống hết ly này đến ly khác, mượn rượu giải sầu, đầu óc tôi dần dần mê man.

Trong cơn say, tôi nghe được Khương Nha gọi điện cho Chu Lập Trạch.

“Đúng đúng, bọn cháu đang ở… Tiểu Phù say rồi, vâng vâng được.”

Tôi ghé sát lại gần, giọng ấm ức nói: “Chú nhỏ, cháu rất khó chịu, cháu muốn về nhà.”

Đầu dây điện thoại bên kia, Chu Lập Trạch trầm mặc một lúc nói: “Đợi chú”.

Tắt điện thoại, tôi ôm lấy mặt của Khương Nhã hôn bẹp một cái.

“Cậu thật giỏi, chú nhỏ của tớ không muốn gặp tớ, thế mà cậu vừa gọi một cuộc chú ấy đã đến rồi.”

Khương Nha nhìn về phía tôi trợn mắt: “Có triển vọng, nếu tớ mà là cậu, tớ sẽ trực tiếp ăn người trước, không quan tâm đến những thứ khác.”

 

Loading...