Phải Gọi Là Anh - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-08-11 19:38:32
Lượt xem: 4,809
Mắt tôi trốn tránh.
Phó Yến tiếp tục nói:
“Không dám nhìn anh, là vì sợ, hay là bởi vì đôi mắt của anh giống Chu Lập Trạch?”
“Ồ, chắc bởi vì giống Chu Lập Trạch, nếu không thì hôm đó sẽ không…”
Tôi vội vàng chặn miệng anh lại, có chút kinh ngạc nói: “Anh, anh đều biết cả sao?”
Phó Yến cong đôi mắt lên, tiện thể kéo tôi ngồi lên đùi anh, tư thế vô cùng thân mật.
Một cảm giác xấu hổ lan tràn trong lòng.
Tôi muốn đẩy anh ra, anh ấn chặt lấy tôi, thấp giọng cười nói: “Anh biết, lại còn có chút vui mừng.”
“Nếu không thì tối hôm đó, người em hôn sẽ là người khác rồi.”
Tôi bỗng đỏ mặt lên vì ngại ngùng: “Anh nói bậy cái gì vậy, hôm đó là... là…”
Tôi cắn môi, nói không nên lời.
Phó Yến lấy thuốc ra, đặt lên tay tôi.
“Giúp anh thoa thuốc đi, thoa xong anh sẽ để em đi, được không?”
“Thật sao?”
Anh gật đầu: “Ừ.”
Tôi nửa tin nửa ngờ, mở hộp thuốc ra, có thuốc nhưng không có tăm bông.
Rất là khó xử, Phó Yến nói: “Có thể dùng tay.”
Tôi nhìn tay của mình, bóp ít thuốc ra, nhẹ nhàng bôi lên mặt của Phó Yến.
Anh nhìn tôi với đôi mắt nóng bỏng.
Tôi không thể không tìm chủ đề.
“Chú Phó, vừa rồi, là chú cố ý phải không.”
Cố ý kéo tôi lại không để tôi mở cửa, cố ý hôn tôi, để Chu Lập Trạch nhìn thấy.
Phó Yến con môi cười: “Chu Lập Trạch có vợ sắp cưới rồi, hơn nữa ở giữa còn có một chuyện như vậy ngăn cách, hai người không có khả năng đâu, Tiểu Phù.”
Anh nhìn tôi chăm chú, ánh mắt nóng rực: “Có thể suy xét đến anh không?”
“Chu Ánh Phù, anh là thật lòng, nếu không sẽ không dễ dàng đối xử với em như vậy.”
Từng câu từng chữ, nặng nề rơi vào tai lôi.
Tôi bỗng nhớ tới câu "thích" tối hôm qua, vậy thì không phải vì dỗ tôi nên mới nói vậy.
Tôi ngạc nhiên nhìn Phó Yến.
"Anh... anh đây là đang lợi dụng khi người khác gặp khó khăn.”
Anh tỏ ra tử tế: “Ừ, anh là đồ lưu manh."
Một câu của anh, khiến trái tim tôi vốn dĩ đang hỗn loạn lại càng loạn hơn.
Tôi quay đầu né tránh, không dám nhìn anh.
Anh nhéo cằm tôi, ánh mắt cười trêu đùa: “Không thể phủ nhận là, em không hề ghét anh nha."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phai-goi-la-anh/chuong-10.html.]
Đúng là như vậy.
Nếu không thì lúc vô tình hôn nhầm người tôi đã sớm né tránh anh rồi.
Tay của Phó Yến trượt xuống sau gáy của tôi, nhẹ nhàng bóp, từng bước từng bước dụ dỗ tôi.
"Cũng không ghét anh hôn, phải không?"
Ánh mắt tôi né tránh, tim đập loạn.
Tay Phó Yến dùng lực, kéo tôi lại gần hơn một chút.
"Vì thế, chúng ta thử đi, bé cưng."
Trong khoảnh khắc, hô hấp hòa vào nhau.
Phó Yến ôm tôi chặt đến mức, tôi gần như hô hấp không thông.
Nụ hôn kéo dài kết thúc, tôi dựa vào vai anh thở hổn hể, anh nhẹ nhàng vuốt lưng tôi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Bé cưng, không cự tuyệt, anh coi như là em đồng ý rồi đấy nhé."
11.
Tôi chạy ra khỏi nhà Phó Yến, đi tìm Khương Nha.
Cô ấy kinh ngạc thốt lên: "Những gì cậu trải qua trong hai ngày vừa rồi thật đặc sắc quá đi."
Tôi trừng mắt nhìn cô ấy: “Bây giờ tớ cảm thấy rất loạn, tớ không muốn gặp chú nhỏ, cũng không muốn ở cùng với Phó Yến, cậu cho tớ trốn ở đây nhé."
"Không thành vấn đề."
Tôi ở lại nhà của Khương Nha nửa tháng.
Không biết Khương Nha và Phó Yến làm thế nào mà có thể đứng trên cùng một chiến tuyến, Khương Nha trực tiếp dọn ra khỏi nhà, Phó Yến thì chuyển vào.
Vừa ngủ dậy đã nhìn thấy Phó Yến đang ở trong bếp nấu ăn, tôi cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy.
"Chào buổi sáng, em yêu."
Tôi một chút cũng thấy không tốt.
Phó Yến nhân cơ hội hỏi tôi muốn ở cùng anh ấy thử xem không.
Lại một lần nữa, tôi bị anh ấy hôn đến kiệt sức.
Anh vỗ lưng tôi để tôi thông khí, giọng khàn khàn hỏi: "Em yêu đã nghĩ xong chưa?"
Tôi lén nhéo lên phần thịt mềm bên hông của anh: "Phó Yến, anh quá đáng rồi đấy!"
Anh nắm lấy tay rồi: "Tay có đau không, chỗ này dễ nhéo hơn này."
Tôi bỗng thấy nóng bỏng lập tức rụt tay lại: "Đồ lưu manh!”
Tôi nhảy xuống như chạy trốn, Phó Yến ở sau lưng thở dài.
Thời gian này, Chu Lập Trạch cũng đến tìm tôi mấy lần, nhưng vừa nói được mấy câu đã bị Tần Vân gọi về.
Sắp đến ngày khai giảng, tôi cũng không chào Khương Nha mà lặng lẽ rời đi lúc nửa đêm.
Tôi vẫn chưa nghĩ ra làm cách nào để giải quyết tốt mối quan hệ với Phó Yến và Chu Lập Trạch.
Phó Yến nói có thích anh ấy không, tôi cũng không biết.
Nhưng tôi thực sự không ghét sự đụng chạm của anh ấy, thậm chí điều đó còn khiến tôi đỏ mặt tim đập nhanh.