Phải Gọi Là Anh - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-08-11 19:38:07
Lượt xem: 3,626
10.
Tôi lập tức bịt miệng.
Lẽ nào vừa rồi giọng tôi lớn quá, bị chú ấy nghe thấy rồi!
“Cháu không lên tiếng chú sẽ vào đấy.” Giọng của Chu Lập Trạch có chút cấp bách.
Tôi vừa định lên tiếng, Phó Yến đã bịt miệng tôi lại, trong mắt xẹt qua tia xấu xa.
“Tiểu Phù, có muốn báo thù không?”
Tôi nhìn anh, anh có ý gì?
Anh thả tôi ra, đồng thời, tiến lên phía trước một bước ép tôi vào góc tường, ôm chặt eo của tôi.
“Anh…” làm cái gì?
Lời còn chưa nói xong, môi của tôi đã bị chặn lại.
Trằn trọc cọ xát, không thể chống cự.
Đồng thời, cửa phòng thử đồ bị mở ra.
Lại lần nữa…
Lại lần nữa bị Chu Lập Trạch bắt gặp trong hoàn cảnh như thế này.
Tôi cố ý nhìn chú, chỉ nhìn thấy khuôn mặt vốn dĩ bình tĩnh trở nên u ám, trong mắt đầy sự tức giận.
Phó Yến bị lôi ra ngoài, ngay sau đó trên mặt bị đ.ấ.m một cái .
Chu Lập Trạch hai mắt đỏ tươi, nắm lấy cổ áo của Phó Yến.
“Phó Yến, nó vẫn đang còn nhỏ, đến cậu cũng không hiểu chuyện hay sao?!”
“Hết lần này đến lần khác, ai cho cậu cái gan đó hả?”
Đầu lưỡi của Phó Yến đẩy đẩy má, cười vô lại nói: “Tôi là đồ lưu manh, không phải lần đầu tiên cậu biết.”
m thanh vừa nói ra, Phó Yến lại ăn thêm một đ.ấ.m nữa.
Tôi vội vàng chạy lại ngăn Chu Lập Trạch.
“Chú nhỏ, đừng đánh nữa!”
Chú ấy quay đầu lại trừng mắt giận dữ nhìn tôi: “Chu Ánh Phù!”
Tôi giật tay của chú ấy ra, chặn trước mặt Phó Yến:
“Cháu đã lớn rồi, chú nhỏ.”
“Cháu yêu ai, chú không quản được!”
Chu Lập Trạch ánh mắt không thể tin được nhìn tôi, giống như vừa nghe được một bí mật động trời vậy.
“Cháu nói cái gì?”
Tôi thở dài một tiếng: “Cháu đã nghe thấy hết rồi.”
Chú ấy gián tiếp hại c.h.ế.t bố mẹ tôi, sau đó lại nuôi tôi nhiều năm như vậy, trong chốc lát tôi cũng không biết phải đối diện như thế nào.
“Sao thế, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tần Vân sắc mặt lo lắng đi ra từ trong phòng thử đồ bên cạnh, gương mặt xinh đẹp, khí chất thu hút người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phai-goi-la-anh/chuong-9.html.]
Cô ta lo lắng nhìn Chu Lập Trạch một lượt, sau khi thấy anh không sao mới yên tâm, sau đó đ.ấ.m lên cổ tay anh, làm nũng.
“Đã lớn như vậy còn đánh nhau, anh cho là anh vẫn còn như thời cấp ba à? Thật là, có bị thương ở đâu không?”
Hoàn toàn phớt lờ tôi và Phó Yến ở bên cạnh.
Tôi nắm lấy tay của Phó Yến, bước qua chỗ bọn họ, tâm trạng vô cùng nặng nề.
“Tiểu Phù.”
Lúc lướt qua bọn họ, Chu Lập Trạch kéo cổ tay của tôi, đáy mắt che giấu sự hoảng loạn.
Tôi không nhìn chú ấy, chỉ bướng bỉnh giật tay ra khỏi tay chú, bước đi đầu không ngoảnh lại.
Đi ra khỏi trung tâm thương mại, Phó Yến đưa tôi lên xe, thở dài.
“Thật là đen đủi.”
Tôi nhìn anh một cái, mở phát hiện ra trên mặt anh còn có vết thâm tím.
“Có cần đi bệnh viện không?”
Anh lắc đầu, ra vẻ không sao: “Đi mua chút thuốc về bôi là được.”
Tôi cụp mắt xuống, trong lòng rất loạn.
Phó Yến nghiêng đầu nhìn tôi: “Em không ngạc nhiên, sớm biết rồi sao?”
Chuyện anh nói là chuyện Chu Lập Trạch gián tiếp hại c.h.ế.t bố mẹ tôi.
Tôi gật đầu: “Lúc đi tìm đồ trong phòng làm việc đã nhìn thấy rồi.”
Phó Yến bỗng “rít” lên một tiếng, cố ý để tôi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh ôm lấy vết bầm tím trên mặt, nói: “Đau quá, đi mua thuốc bôi với anh.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Dạ.”
Đi đến hiệu thuốc, Phó Yến bảo tôi cầm giúp anh, sau đó trực tiếp lái xe thẳng về nhà.
Đến chung cư của Phó Yến, tôi có chút do dự không muốn lên.
Anh đang đi trước mặt liền quay đầu lại: “Sau thế, sợ anh ăn em à?”
Tôi vểnh môi.
Anh cười nói: “Yên tâm, anh không có cầm thú như vậy.”
Cuối cùng, tôi cũng lên nhà với anh.
Anh ngồi trên ghế sô pha, nhìn tôi:”Có thể phiền em giúp anh bôi thuốc không?”
Tôi đặt thuốc lên bàn, cự tuyệt: “Anh tự mình soi gương mà bôi đi.”
Giọng của anh mềm xuống: “Xin em đấy, Tiểu Phù.”
Đôi mắt đầy nước của anh nhìn tôi, ngay cả nốt ruồi dưới đuôi mắt cũng mê hoặc đến như thế.
Trong lòng tôi hốt hoảng, lập tức quay đầu đi.
“Anh… anh đừng dùng mỹ nhân kế, không có tác dụng đâu.”
Anh thấp giọng cười, sau đó kéo tay tôi, nhẹ nhàng lay lay.
“Vậy sao em lại không nhìn anh?”