Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phải Gọi Là Anh - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-11 19:37:42
Lượt xem: 4,206

Phó Yến nhét một chiếc váy vào tay tôi: “Hàng mới, màu xanh sẫm này nhìn rất hợp với em, đi thử đi.”

Tôi khó xử nhìn anh: “Chú Phó…”

Anh búng nhẹ lên trán tôi: “Đã nói mấy lần rồi, gọi là anh, nếu không được thì gọi tên, gọi chú làm anh già đi bao nhiêu rồi.”

Tôi vểnh môi, không nói nữa, im lặng đi vào phòng thử đồ.”

Nhãn hiệu này tôi vẫn luôn thích, nhưng lần này có chút phức tạp, tôi chỉnh mãi cũng không mặc được.

Tôi mở hé cánh cửa muốn gọi nhân viên bán hàng, nhưng không ngờ Phó Yến lại nhanh chóng tiến lại, đẩy tôi vào bên trong, bản thân cũng chen vào.

“Anh!”

Anh bịt miệng tôi: “Suỵt, Chu Lập Trạch.”

Tôi dừng lại.

Phó Yến ghé sát tai lên cửa, tôi cũng căng thẳng ghé sát tai nghe.

Bên ngoài, vang lên giọng của Chu Lập Trạch và Tần Vân.

“Lập Trạch, anh xem bộ này có đẹp không?”

“Em đang mang thai, đừng mặc mấy đồ bó eo, không tốt cho em bé đâu.”

Giọng nói của Chu Lập Trạch trầm ấm, nhưng lại có thêm chút dung túng và cưng chiều.

Tần Vân làm nũng nói: “Anh cũng chiều em quá đi.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Vì thế, chuyện Chu Lập Trạch nói, cô ta có chuyện muốn được giúp đỡ, không thể không giúp, chính là giúp đứa bé trong bụng của Tần Vân tìm một người cha đứng tên trong hộ khẩu sao?

Tôi hừ một tiếng, chỉ cảm thấy thật buồn cười.

Bên ngoài, bọn họ vẫn còn tiếp tục nói chuyện, đột nhiên tôi nghe thấy tên của mình.

“Lập Trạch, cháu gái kia của anh thích anh, vậy còn anh thì sao, anh có thích nó không?”

Chu Lập Trạch thở dài:

“A Vân, anh vẫn luôn đợi em mà.”

“Nhận nuôi Tiểu Phù là bởi vì một quyết định sai lầm nhiều năm về trước của anh, làm cho cả gia đình cô ấy chết, anh cảm thấy có lỗi với cô ấy, chỉ có vậy thôi.”

Bất giác, bàn tay tôi đã nắm chặt lại từ lúc nào.

Lúc tôi nhịn không được định lao ra, bỗng Phó Yến giơ tay ra nắm lấy eo tôi.

Tôi sửng sốt ngẩng đầu lên, anh quay đầu ra chỗ khác không dám nhìn tôi, viền mắt đỏ lên, thấp giọng nói hai chữ.

“Khóa kéo.”

Tôi sững người, lúc này mới nghĩ đến chiếc váy phức tạp này, tôi vẫn còn chưa mặc xong.

Tôi vội vàng ôm lấy ngực, vẫn may, chưa lộ gì.

Phó Yến xoay lưng lại với tôi, thấp giọng nói: “Em mặc vào trước đi, bây giờ anh mà đi ra rất dễ bị phát hiện.”

Tôi đưa tay ra sau kéo khóa lên.

Nhưng bởi vì một bên vai mặc sai, khóa không kéo lên được, cứ bị mắc ở đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phai-goi-la-anh/chuong-8.html.]

Bên ngoài đã không còn âm thanh của hai người Chu Lập Trạch nữa rồi, nhưng trước mắt đang ở chung phòng thử đồ với Phó Yến, quần áo của tôi còn chưa mặc xong, nên vội vàng thêm hai phần.

Sau đó hồi lâu, Phó Yến thấp giọng nói: “Có cần giúp đỡ không?”

Tôi quẫn bách: “Có thể giúp em gọi nhân viên không?”

Phó Yến gật đầu, đang định đi ra, thì bên ngoài truyền đến âm thanh của nhân viên bán hàng.

“Chị Tần, mời chị qua bên này ạ.”

Cánh cửa phòng thử đồ bên cạnh được mở ra, giọng Tần Vân nói cảm ơn.

Sau đó nhân viên bán hàng liền nói: “Thưa anh, anh có thể đến đây ngồi nghỉ ngơi một chút, chúng tôi sẽ mang trà lên.”

Khu vực nghỉ ngơi vừa đúng ở giữa.

Lúc này mà đi ra ngoài, nhất định sẽ bị phát hiện.

Cánh tay đang mở cửa của Phó Yến dừng lại, quay đầu vẻ mặt khó xử nhìn tôi.

Tôi vừa lo vừa ngại: “Làm sao đây?”

Phó Yến thở dài: “Vậy, anh giúp em.”

Tôi trừng mắt nhìn anh: “Không… Không được!”

Phó Yến nhắm mắt: “Anh sẽ không nhìn, có được không?”

Tôi cắn môi bối rối.

Phó Yến cũng không giục tôi, yên tĩnh nhắm mắt đứng ở bên kia.

“Anh quay người lại, em thay lại đồ cũ.”

Tôi vẫn không thể chấp nhận được, dứt khoát thay lại bộ quần áo của tôi.

Phó Yến nghe lời quay người, quay lưng lại với tôi.

Tôi vừa nhìn anh, vừa nhanh chóng cởi chiếc váy ra.

Khóa kéo mắc vào tóc tôi, làm tôi đau, tôi “rít” lên một tiếng.

“Em…”

Tôi nhẹ giọng la lên:”Không được nhìn!”

Phó Yến lập tức ngậm miệng.

Tôi nhanh chóng mặc lại bộ quần áo của tôi, sau khi kiểm tra xem đã mặc cẩn thận chưa mới yên tâm.

“Xong rồi.”

Lúc này Phó Yến mới quay người lại nhìn.

Anh ấy vừa nhấc chân, bên ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ.

Tôi cứ nghĩ là nhân viên bán hàng, nhưng không ngờ lại là giọng của Chu Lập Trạch, trong lòng rét run.

“Chu Ánh Phù?”

 

Loading...