Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHẤN ĐẤU VÌ MÌNH KHÔNG PHẢI TỐT HƠN SAO? - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-11-12 12:46:49
Lượt xem: 1,546

 

Kết thúc cuộc gọi với mẹ của Trương Sở Dương, mẹ quay sang nhìn tôi.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Trước khi tôi kịp hỏi, bà nói rõ kế hoạch: “Trương Sở Dương là con trai độc nhất, lúc trước ba mẹ của nó đã phải nỗ lực rất nhiều mới sinh được đứa con này, nghe đâu là do ba của nó có vấn đề.”

 

“Vậy nên mẹ của nó có thể sẽ không để Tô Nhược lên bàn mổ vì vấn đề tiếp nối dòng họ?” Mắt tôi sáng lên.

 

Mẹ cười và chạm nhẹ vào trán tôi: “Thông minh quá.”

 

“Như vậy, nhà họ Trương sẽ không còn mặt mũi để đeo bám chúng ta nữa, còn Tô Nhược, dù có sinh được con thì nhà họ Trương cũng không thèm đếm xỉa tới cô ta.”

 

Nghe mẹ nói vậy, tôi đầy ngưỡng mộ nhìn bà: “Mẹ, mẹ thật là lợi hại!”

 

Mẹ cười, ôm lấy tôi và nhẹ nhàng vuốt tóc tôi: “Con gái của mẹ, không một ai được phép ức hiếp.”

 

15.

 

Cảm nhận vòng tay ấm áp của mẹ, tôi không khỏi cay cay nơi sống mũi.

 

Kiếp trước mẹ tôi cũng đã từng nói câu này.

 

Vậy tôi đã trả lời ra sao nhỉ?

 

Tôi đã nói: “Nếu thật sự không muốn con bị ức hiếp, mẹ nên giúp con giành lại Trương Sở Dương đi!”

 

“Nhưng mà Hân Hân, Trương Sở Dương không đáng làm vậy đâu!”

 

“Dù đáng hay không, con vẫn thích anh ấy!”

 

Tôi như bị quỷ ám, mong muốn duy nhất chỉ là tách Tô Nhược và Trương Sở Dương ra.

 

Mẹ không cãi lại được tôi, đành phải bấm bụng đến tìm ba mẹ Trương Sở Dương, nhưng lại bị họ khinh bỉ.

 

Cũng phải, Trương Sở Dương đã đối xử với tôi như vậy, mà tôi vẫn không chịu buông tay.

 

Có đứa con như tôi, mẹ tôi chẳng phải cũng bị người khác coi thường hay sao?

 

“Hân Hân, con sao vậy?”

 

Cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của tôi, mẹ lo lắng hỏi.

 

Tôi vùi mặt vào lòng mẹ, giọng trầm xuống: “Mẹ ơi, con thấy ba không xứng đáng làm ba của con.”

 

Cũng giống như trước đây ba không thân thiết với tôi, giữa ba và mẹ cũng luôn có khoảng cách gì đó.

 

Ngày thường mẹ tôi bận rộn với công việc, còn ba thì tiêu tiền của bà, đi khoe mẽ khắp nơi.

 

Bây giờ nghĩ lại, tình cảm giữa họ đã sớm có vấn đề, chỉ vì tôi mà mẹ tôi vẫn luôn cố gắng chịu đựng để sống cùng ba.

 

Nhưng giờ đây, tôi đã nhìn rõ, người ba không quan tâm, không yêu thương tôi, tôi không cần.

 

Tôi mong mẹ có thể ly hôn với ông ta.

 

Nhưng mẹ không làm vậy.

 

Bà chỉ ôm tôi thật chặt, rất lâu sau mới thở dài một tiếng.

 

Dù có hơi thất vọng, nhưng tôi vẫn có thể hiểu được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phan-dau-vi-minh-khong-phai-tot-hon-sao/chuong-5.html.]

 

Dù sao, kiếp trước mẹ cũng đợi đến một năm sau mới đề nghị ly hôn với ba, lúc đó tôi đã bị Trương Sở Dương, Tô Nhược và ba hành hạ đến mức tinh thần sụp đổ.

 

Mẹ tôi khi đó đã hoàn toàn thất vọng về ba, muốn đưa tôi rời đi.

 

Còn bây giờ, ngoài chuyện đứng về phía Tô Nhược, dường như ba tôi vẫn chưa làm điều gì không thể dung thứ.

 

Dù rất muốn sớm rời khỏi ông, nhưng tôi biết, có một số chuyện không thể nóng vội.

 

16.

 

Buổi chiều, mẹ tôi ra ngoài lo liệu việc chuẩn bị tiệc mừng tôi vào đại học.

 

Tôi gọi tất cả người hầu trong biệt thự đến và dặn dò: “Đem hết đồ đạc của Tô Nhược vứt ra ngoài.”

 

“Dạ.”

 

Trước đây vì việc học mà tôi tạm nhịn nhục để Tô Nhược ở lại một thời gian.

 

Nhưng từ giờ trở đi, tôi sẽ không cho bất kỳ ai có cơ hội làm tổn thương mình nữa.

 

Sau khi đồ đạc của Tô Nhược đều bị vứt ra ngoài, người hầu đã dọn dẹp sạch sẽ phòng của tôi, và tôi chuyển về từ căn gác xép.

 

Tối đến, mẹ vừa về đến nhà thì ba cũng quay trở về ngay sau đó.

 

Nhìn thấy chúng tôi, thái độ của ông không còn ngang ngược, ngược lại có chút bẽn lẽn.

 

Ông đi đến trước mặt mẹ, nắm lấy tay bà: “Ban sáng ở bệnh viện, là do anh nóng giận quá nên mới như vậy, em đừng giận nhé.”

 

Thông thường dù biết mình làm sai, ba tôi cũng không bao giờ xin lỗi.

 

Chắc chắn là có ý đồ.

 

Mẹ tôi rút tay ra, vẻ mặt lạnh nhạt: “Nhìn bộ dạng anh như vậy, đứa bé trong bụng Tô Nhược vẫn chưa bỏ phải không?”

 

Bị nói thẳng suy nghĩ trong lòng, ba tôi có chút lúng túng: “Trương Sở Dương đã kiểm tra, yếu tinh trùng, sau này sợ rằng khó có con, đây cũng là bất đắc dĩ.”

 

“Vậy ý anh là gì?” Mẹ tôi nhìn thẳng vào ông.

 

Trước sự bình tĩnh của mẹ, sự chột dạ trong lòng ba tôi biến thành tức giận: “Là do Y Hân không biết nỗ lực, không chiếm được tình cảm của Trương Sở Dương, nếu Tô Nhược đã mang thai con của thằng bé thì chi bằng để nó kết hôn với Sở Dương đi.”

 

Mẹ tôi là người cứng rắn, lập tức thay đổi sắc mặt: “Tôi không cần cuộc hôn nhân này, nhưng ý anh là gì? Là sao Hân Hân không dễ thương, trong mắt anh chỉ có Tô Nhược là đáng yêu thôi đúng không?”

 

“Chẳng phải thế sao?”

 

Ba tôi đập tay xuống bàn đứng dậy, chỉ thẳng vào tôi, “Cô xem cái bộ dạng như tôi nợ nó mấy trăm triệu xem, dễ thương chỗ nào? Làm sao mà bằng Tô Nhược, con bé biết pha trà rót nước, biết chăm sóc, còn biết...”

 

17.

 

“Anh câm miệng cho tôi!” Mẹ tôi giận đến lồng n.g.ự.c phập phồng.

 

Sợ mẹ bị ảnh hưởng sức khỏe, tôi vội bước tới giúp bà hít thở:

 

“Mẹ, đừng tức giận nữa, ba không thương con thì thôi, dù sao con vẫn còn mẹ mà.”

 

Hiểu được sự lo lắng của tôi, mẹ hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng.

 

Phớt lờ Tô Chấn Nam, bà nắm tay tôi cùng đi lên lầu.

Loading...