PHẤN ĐẤU VÌ MÌNH KHÔNG PHẢI TỐT HƠN SAO? - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-11-12 12:47:30
Lượt xem: 1,694
Lên đến nơi, mẹ nhìn tôi và nói: “Ba của con…”
Mẹ muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng lại chẳng thể thốt ra.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ, “Mẹ, trong lòng con, con không có ba.”
“Từ nhỏ đến lớn, ba chưa từng quan tâm đến con, chưa từng chăm sóc con, chưa từng tham gia họp phụ huynh của con, chưa từng... trong mọi chuyện lớn nhỏ trong cuộc sống của con, ba đều không tham gia.”
“Thậm chí, ba chẳng có chút yêu thương nào dành cho con, chỉ có sự ghét bỏ. Nhưng ba lại đối xử khác với Tô Nhược, trước mặt Tô Nhược, ba mới thật sự giống một người ba.”
“Thậm chí có lúc con nghĩ...”
Nhắc đến nghi vấn trong lòng, tôi nghiến răng, rồi tiếp tục nói: “Con nghĩ Tô Nhược mới là con gái của ba, còn con chỉ là một vật cản, cướp mất vị trí con gái của ba.”
“Hân Hân!” Nghe tôi nói vậy, mẹ hoảng hốt thốt lên, “Mẹ có thể cam đoan, con là con gái của ba con, còn Tô Nhược... ba con là người ích kỷ, từ trước đến nay chỉ biết hút m.á.u mẹ, để nuôi hai tên anh em của ông ta.”
“Sâu thẳm trong ba con nghĩ mình và hai anh em mới là một gia đình thật sự, còn mẹ là người ngoài, nên ba đặt con vào cùng vị trí với mẹ, mới đối xử như vậy với con...”
“Tô Nhược chắc chắn không phải là con của ông ta, con yên tâm. Không có ba thương con, mẹ sẽ yêu thương con gấp đôi.”
Nghe vậy, tôi gật đầu, không còn lấn cấn về vấn đề này nữa, rồi chuyển chủ đề: “Ba con có ý muốn Tô Nhược kết hôn với Trương Sở Dương, nhà họ Trương vì Tô Nhược mang thai nên đồng ý nhận chị ta sao?”
Nếu đúng như vậy, thì quá dễ dàng cho Tô Nhược rồi.
18.
“Đương nhiên là không. Mẹ hiểu rất rõ tính cách nhà họ Trương, họ chắc hẳn đang nghĩ để Tô Nhược bí mật sinh đứa trẻ ra, rồi sẽ để con và Trương Sở Dương nuôi đứa bé, họ sẽ nhờ ba con làm người trung gian.”
“Nhưng ba con sao có thể để cô cháu gái cưng của mình phải chịu ấm ức như vậy, nên lần này ông ta quay lại, chính là muốn mẹ ra mặt thuyết phục nhà họ Trương, để Tô Nhược bước vào nhà họ.”
“Mẹ sẽ không ngu ngốc đến mức đó, vừa rồi cãi nhau với ba con như vậy, có lẽ ông ta không thể mở lời nhờ vả được nữa.”
Nghe mẹ nói vậy, tôi không khỏi giơ ngón tay cái với bà: “Mẹ giỏi quá!”
“Đương nhiên rồi!” Mẹ tôi cười tự mãn.
“Tiệc mừng tốt nghiệp của con sẽ tổ chức vào ba ngày nữa, địa chỉ khách sạn mẹ sẽ gửi cho con qua WeChat, mấy ngày này con cứ yên tâm mời bạn bè đến tham gia, còn những chuyện khác cứ giao cho mẹ.”
“Ngày tiệc tốt nghiệp, mẹ sẽ công khai thông báo việc con hủy hôn ước với Trương Sở Dương.”
“Vâng, mẹ.”
Về phòng mình, tôi vẫn còn hơi băn khoăn.
Khả năng của mẹ vượt xa những gì tôi tưởng, bà thông minh như vậy, có thể chắc chắn Tô Nhược không phải là con của ba tôi, liệu có phải tôi đã đoán sai gì về chuyện này chăng?
Tôi lắc đầu, tạm thời bỏ qua suy nghĩ này.
Lấy điện thoại ra, tôi gửi lời mời đến mấy người bạn thân tham gia tiệc tốt nghiệp.
Cuối cùng, tôi nghĩ đến Tần Vũ.
Cậu ấy là bạn cùng lớp với tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phan-dau-vi-minh-khong-phai-tot-hon-sao/chuong-6.html.]
Thế nhưng hồi trung học, tôi chẳng có ấn tượng gì nhiều về cậu ấy.
Tôi nhớ, cậu luôn ngồi ở hàng ghế cuối lớp, trên lớp lúc nào cũng ngủ hoặc chơi điện thoại, thầy cô cũng lười quan tâm.
Tần Vũ thường xuyên đánh nhau, số lần không bị thầy mời phụ huynh chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Là một học sinh nổi loạn điển hình, nhưng vì cậu ấy đẹp trai, nên trong ngăn bàn lúc nào cũng đầy ắp thư tình.
Chỉ có điều những bức thư đó, cậu chưa bao giờ mở ra, theo định kỳ dọn dẹp rồi vứt vào thùng rác.
Mối giao tiếp của tôi và Tần Vũ gần như bằng không, nhưng trong cả hai kiếp, cậu ấy đã đưa tay giúp tôi hai lần.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Do dự một lúc, tôi vẫn gửi tin nhắn cho Tần Vũ.
Vì không thân quen lắm, nên tôi dùng giọng điệu khá lịch sự: [Ba ngày nữa là tiệc tốt nghiệp của tôi, cậu có rảnh không?]
Không ngờ cậu ấy trả lời rất nhanh, chỉ một từ: [Có.]
19.
Những người bạn thân của tôi dù có thi tốt hay không, họ đều sẽ tham gia tiệc tốt nghiệp trong vài ngày tới.
Hôm đó, tôi chuẩn bị xong xuôi để ra ngoài, ba tôi đang ngồi trên ghế sofa, quan sát tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt thêm vài phần sắc lạnh: “Hân.”
“Có chuyện gì ạ?” Tôi đáp lại bằng giọng lạnh lùng.
Ba tôi nhíu mày, không hài lòng lên tiếng: “Chị họ của mày vẫn còn đang nằm viện dưỡng bệnh, sao mày lại còn tâm trạng ra ngoài vui chơi thế hả?”
“Vậy theo ba, chị ấy nằm trên giường bệnh, mà ba lại ngồi nhà uống trà sao? Con nghĩ ba nên ở viện canh chừng chị ấy mới đúng.”
Câu trả lời không chút khách khí của tôi khiến sắc mặt ông trở nên khó coi:
“Chẳng phải là do tối qua tao thức khuya, hôm nay mệt mỏi không chịu nổi nữa à?”
“À.” Đang vội ra ngoài, tôi chẳng muốn tiếp tục mất thời gian tranh cãi với ông.
Khi đi đến cửa, ba tôi lại lên tiếng: “Nhớ ghé thăm chị họ.”
Chắc chắn việc kêu đi thăm Tô Nhược chỉ là giả, nhân cơ hội muốn để Tô Nhược tẩy não tôi mới là thật.
Tôi làm như không nghe thấy lời ông, bước ra ngoài.
Sau khi tham gia xong tiệc tốt nghiệp cùng bạn bè, trên đường về tôi yêu cầu tài xế đi vòng qua bệnh viện.
Đến bệnh viện, nhìn thấy Tô Nhược đang ngồi trên giường ăn trái cây mà Tô Đại Cường và Lưu Mai Phương đút cho.
“Tô Nhược của chúng ta thật giỏi, nhìn vậy sớm muộn gì cũng gả được vào nhà quyền quý thôi. Cái con nhỏ Y Hân kia học giỏi thì có ích gì, ngay cả đàn ông cũng không giữ được.”
“Khi kết hôn với Trương Sở Dương, nhớ bảo chú của con cho thêm chút của hồi môn.”
Ba người nhà bọn họ đồng tâm hiệp lực âm mưu tính kế.
Tôi đúng lúc đẩy cửa bước vào: “Nhưng vừa rồi dì Trương vừa gọi cho tôi, nói rằng Trương Sở Dương tuyệt đối sẽ không cưới Tô Nhược, sau khi sinh con xong sẽ để chị ấy trở về quê ngay lập tức!”