PHẤN ĐẤU VÌ MÌNH KHÔNG PHẢI TỐT HƠN SAO? - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-12 12:47:47
Lượt xem: 1,717
20.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Lời tôi thốt ra khiến sắc mặt 3 người trong phòng thay đổi:
“Y Hân, chuyện đã đến mức này, dù con có gả cho Trương Sở Dương, cũng chỉ có thể có được thân xác nó, mãi không thể có được trái tim.”
Lúc này, vẻ tự mãn trên khuôn mặt của Lưu Mai Phương hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nét mặt đầy đau khổ:
“Y Hân, con từ nhỏ đã được ông trời ban phúc, cái gì cũng không thiếu, nhưng Nhược Nhược thì khác, con bé... con có thể đừng tranh giành Sở Dương với nó không?”
Lưu Mai Phương nói xong, Tô Nhược lập tức bật khóc nức nở:
“Y Hân, nể tình chị là chị gái của em, em có thể tha thứ cho chị được không?”
Thái độ của Tô Đại Cường vẫn không thay đổi:
“Y Hân, dù con không đồng ý hủy hôn với Sở Dương, thì ba con cũng sẽ tìm cách để Tô Nhược gả cho Sở Dương, nếu con không buông tay, sau này người mất mặt chỉ có con!”
Cả ba người trong gia đình này, người tung kẻ hứng, áp dụng cả cách mềm dẻo lẫn cứng rắn.
Nếu là tôi của kiếp trước, người hiền lành yếu đuối ấy, có lẽ đã tự cảm thấy đó chính là lỗi của mình rồi.
Nhưng...
“Vậy tôi phải bỏ qua cho các người sao? Người không biết xấu hổ quyến rũ vị hôn phu của tôi, còn mang thai đứa con của anh ấy là Tô Nhược. Tôi thật sự xui xẻo đến tận tám đời mới phải dính dáng tới các người.”
“Tôi nói cho các người biết, Tô Nhược, dù có dùng thủ đoạn gì, chuyện hôn sự với Trương Sở Dương tôi sẽ không hủy bỏ đâu! Cứ sinh con đi, đến lúc đó, đứa trẻ sẽ gọi tôi là mẹ, còn các người, sẽ mãi mãi không thể xuất hiện trước ánh sáng, cùng lắm đứa trẻ chỉ có thể gọi Tô Nhược là dì thôi.”
Nghe xong, 3 người trong phòng tức đến mức không thể mở lời.
“Choang——”
Người giúp việc mang đồ ăn vào lúc này vô tình làm rơi vỡ bát.
“Xin lỗi, xin lỗi, là do tôi vụng về.”
Bà ta vội vàng cúi xuống nhặt mảnh vỡ, không may còn bị xước cả tay.
Không đứng im nhìn được, tôi bước tới một bước: “Để tôi làm cho!”
Tôi quỳ xuống, giúp bà ta nhặt những mảnh vỡ lên.
Sau khi nhặt xong, tôi đứng dậy, chuẩn bị vứt chúng vào thùng rác…
Vừa nhìn lên, ánh mắt vô tình dừng lại trên khuôn mặt của người giúp việc, và tôi không thể rời mắt khỏi bà ta.
Giống! Rất giống với Tô Nhược!
21.
Những suy đoán đã bị tôi dẹp bỏ trước đó lại lần nữa hiện lên.
Khi nhận thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mình, người giúp việc vội vã cúi đầu và nói: “Cảm ơn.”
“Không sao.”
Tôi vỗ vai bà ta, tiện tay kéo một sợi tóc.
Ngay khi vừa đi ra khỏi cửa phòng bệnh, tôi đã nhìn thấy Trương Sở Dương.
Anh ta trông rất phấn khích:
“Hân Hân, thật tuyệt, em không ngại Tô Nhược sinh đứa con của anh, lại còn chịu làm mẹ đứa trẻ.”
“Em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ đối tốt với em.” Nói xong, ánh mắt anh ta nhìn tôi tràn đầy tình cảm.
Có vẻ như những lời tôi vừa nói trong phòng bệnh đã bị anh ta nghe thấy.
Tôi thực sự muốn nổi điên.
Kiếp trước, tôi bị mù mắt đến mức tiếc nuối khi bị Tô Nhược cướp đi một tên thế này.
“Vậy Tô Nhược thì sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phan-dau-vi-minh-khong-phai-tot-hon-sao/chuong-7.html.]
Tôi cố tình nói lớn.
“Đợi cô ấy sinh xong đứa bé, cho cô ấy một số tiền là được.” Trương Sở Dương vô tâm nói.
Trong phòng, khi câu nói của Trương Sở Dương vừa dứt, lại vang lên một trận kinh ngạc.
Tô Nhược lần nữa ngất đi.
Còn ngất thật hay giả, tôi không quan tâm.
Mặt tôi không đổi sắc nhìn Trương Sở Dương:
“Những gì tôi vừa nói chẳng qua chỉ cố tình chọc tức Tô Nhược thôi. Từ lúc anh và Tô Nhược vụng trộm qua lại, chúng ta đã không còn liên quan gì nữa.”
“Anh về nhà nói với ba mẹ anh đi, đừng để họ đi ra ngoài nói lung tung rằng tôi là con dâu tương lai nhà các người.”
“Liên quan đến những người như các anh, thật xấu hổ.”
Nói xong, tôi không để ý tới phản ứng của Trương Sở Dương, quay người bỏ đi.
22.
Ngày trước buổi tiệc tốt nghiệp, tôi cùng mẹ chọn xong lễ phục và trở về nhà.
Phát hiện Tô Nhược cùng ba mẹ cô ta đang ở trong nhà tôi.
Cả ba người họ nằm dài trên ghế sofa, vừa ăn hạt dưa vừa xem tivi.
Trong biệt thự, vỏ hạt dưa và nước trà đổ vương vãi khắp nơi, vô cùng lộn xộn.
“Mấy người đến làm gì?” Tôi nhìn họ.
Tô Đại Cường lại dựa người vào sofa:
“Hân Hân nói gì thế, chúng ta là một gia đình mà, Nhược Nhược mới xuất viện, không tiện làm phiền, không ở đây thì ở đâu?”
Lúc này, người giúp việc mang đồ từ trên lầu xuống.
Tôi nhìn kỹ, thì ra là đồ đạc trong phòng tôi.
Nhận ra sự chú ý của tôi, Tô Nhược vô tội lên tiếng:
“Hân Hân, chú nói chị cần một môi trường tốt để dưỡng bệnh, nên làm phiền em chuyển lên tầng áp mái hoặc phòng khách đi nhé!”
Thật quá đáng!
Lại không thông báo một tiếng mà đã chiếm luôn phòng của tôi.
Tôi tức giận không chịu nổi.
Đang chuẩn bị cãi lại thì mẹ tôi đã lên tiếng trước: “Bảo vệ, đưa cả gia đình họ này ra ngoài!”
“Mấy người dám! Mấy người có biết tôi là ai không? Tôi là chủ nhân của biệt thự này! Nếu các người dám động thủ, tôi sẽ đuổi việc hết!” Tô Đại Cường giận dữ.
Tuy nhiên, bảo vệ còn chẳng thèm dòm ngó đến họ.
Dù sao, căn biệt thự này là của ông bà ngoại để lại cho mẹ tôi.
Ba người bị ném ra ngoài, ngồi ở cửa biệt thự mắng mỏ không ngừng.
Tôi thản nhiên nói: “Còn ồn ào nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Nói rồi, tôi lấy điện thoại ra.
“110” Tôi bấm số, ba người kia ngay lập tức im bặt.
Họ từ từ đứng dậy, cầm đống đồ đạc ít ỏi của mình rời đi.
“Tô Nhược.” Tôi đúng lúc này gọi Tô Nhược lại.
“Còn muốn gì?” Lúc này Tô Nhược cũng không giả vờ nữa, cô ta ôm bụng, ánh mắt đầy phòng thủ và oán hận nhìn tôi, “Đừng có mơ tưởng làm hại đến đứa con của tôi.”
“Ha!” Tôi cười lạnh một tiếng, “Chỉ dựa vào đứa trẻ, thì không thể vào được cửa nhà họ Trương đâu.”