Phấn mặt nữ - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-24 11:12:11
Lượt xem: 190
Bà ta va vào tượng Xà Thần trên đỉnh, tượng như muốn đổ, rồi ngã nhào còn đè lên hai người phụ nữ.
"Chương Hoa, mày là đồ súc sinh!" Bà Chu tức giận, vớ lấy lưỡi hái, lao tới c.h.é.m tôi.
Mấy người phụ nữ còn lại thấy tôi tay không tấc sắt, liền lao vào đè tôi xuống.
Lưỡi hái chỉ còn cách tôi một gang tay thì từ xa, trên con đường núi vọng tới tiếng thở dài yếu ớt.
"Mẹ ơi... Đau quá... Đau quá..."
Âm thanh đó thê lương, tuyệt vọng, mang theo hơi lạnh thấu xương.
Mọi người, kể cả tôi, đều đứng khựng lại, như thể giữa mùa đông bị ném vào hầm băng, toàn thân run rẩy.
Tay bà Chu run lên, lưỡi hái rơi xuống vai tôi, nhẹ như đập vào bông.
Ánh mắt bà ta hoảng sợ nhìn về phía con đường núi.
Giữa không trung, đàn rắn đen đã tan biến từ lúc nào, giờ chúng tôi có thể thấy rõ con đường.
Tiếng rít rít mỗi lúc một gần.
Một ông lão thở dốc xuất hiện đầu tiên.
Ngưu Thúc!
Ông ấy dẫn theo một con ch.ó đen, vừa chạy vừa hô lớn: "Bọn chúng tới rồi! Chó đen không đủ, còn có bùa bà Chu đâu?"
"Không có, Chương Hoa luôn cản trở!" Mấy người phụ nữ đáp lại.
Mặt Ngưu Thúc tối sầm, quay đầu nhìn lại rồi hoảng sợ chạy về phía chúng tôi.
Phía sau ông, từng người phụ nữ với khuôn mặt trắng bệch xuất hiện.
Bọn họ phun ra hơi lạnh, đi tới, tiếng rít rít càng ngày càng nhiều.
"Bà nội ơi, đã lâu không gặp, hì hì."
"Mẹ ơi, ba đã ch·ết rồi, mẹ cũng sắp ch·ết rồi."
"Bà à, về nhà các người, tôi thật 'hạnh phúc'."
Những âm thanh đó phát ra từ miệng mấy người phấn mặt trắng.
(Phấn mặt trắng: là người phụ nữ mặt trắng ý chỉ người đã c.h.ế.t đó)
Mọi người mặt mày tái mét như bị sét đánh.
Bà Chu sợ đến ngã gục, nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ run rẩy: "Xảo Nhi... Xảo Nhi..."
"Mẹ ơi, đau quá... Sao chỉ ăn một quả táo mà bị ch·ém đứt tay?"
Khuôn mặt Xảo Nhi cười gượng, giơ hai tay lên, rồi bỗng chốc tay gãy rời, m.á.u xanh lục phun ra.
Bà Chu hét lên một tiếng rồi ngất xỉu.
Những người phụ nữ kia càng lúc càng gần, tôi thấy em gái tôi.
Con bé không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào bà nội ngã dưới đất bất động.
Có lẽ bà đã ch·ết.
Ngưu Thúc chạy đến gần, hô lớn: "Mấy người này chắc chắn sợ tượng Xà Thần, mọi người đừng hoảng, mau đỡ tượng lên!"
Ngưu Thúc kêu lên, lập tức chạy tới đỡ tượng Xà Thần.
Nhưng ông quá già yếu, không đỡ nổi.
Những người phụ nữ còn lại đều bị dọa đến nỗi không dám nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào mấy người phụ nữ đang đi đến.
Ngưu Thúc sốt ruột, túm lấy bà Chu đã ngất, rồi đổ m.á.u chó đen vào miệng bà ta.
Bà Chu ho khù khụ, tỉnh dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phan-mat-nu/chuong-11.html.]
"Bà Chu, bà sợ cái gì, chẳng phải chỉ là Xảo Nhi thôi sao? Đã ch·ết bao nhiêu năm rồi!" Ngưu Thúc tát cho bà Chu một cái.
Bà Chu miệng run rẩy, có lẽ m.á.u chó đen đã làm bà ta tỉnh táo lại.
Bà trừng mắt nhìn Xảo Nhi, bất chấp tất cả: "Mày là đồ súc sinh, dám quay về! Ai bảo mày trộm táo ăn, quả đó để cho anh mày!"
"Tao chỉ dọa mày thôi, là mày không rút tay kịp, bị ch·ém đứt là lỗi của mày chứ không phải tao!"
Bà Chu càng nói càng giận: "Chặt tay mày rồi mà còn không biết hối lỗi, cãi với tao, tao ném mày xuống động Xà Thần có sai không!"
Nghe vậy, Xảo Nhi gào thét điên cuồng, nhưng bước chân lại chững lại khi đến gần tượng Xà Thần, không dám tiến thêm.
Lúc này, Ngưu Thúc lại lấy m.á.u chó đen cho vài người khác uống, họ cũng tỉnh táo.
Phát hiện những người kia không dám tiến gần nữa, họ lấy lại can đảm.
"Con trời đánh, nhà có ba con gái, ai nuôi nổi mày? Nuôi mày đến mười lăm tuổi không chịu đi làm, tao đ·ánh mày là đáng đời!"
"Nhà tao lấy mày về, sống chẳng được một ngày yên ổn, mày còn dám đòi l·y h·ôn, tao sẽ làm mày nháo!"
"Chu Vân Vân, lúc sinh ra tao nên bóp c.h.ế.t mày, đồ phản bội! Chết rồi mà còn dám trở về!"
Mấy người phụ nữ la ó, tự cổ vũ lẫn nhau.
Vừa chửi vừa không còn run sợ.
Đám phụ nữ kia gào thét liên tục, nhưng vẫn không dám tiến gần.
Ngưu Thúc cười ha hả: "Mẹ nó, tưởng làm tao sợ sao? Tao sẽ xử lý hết chúng mày!"
Ông ta vung tay: "Kệ chúng nó, mau đỡ tượng Xà Thần!"
Mọi người lại quay về nhìn tượng Xà Thần.
Còn tôi đứng trên đầu rắn, cố gắng chịu đựng cơn đau, nhặt lấy một tảng đá lớn.
Rất tiện tay.
Mọi người đều sửng sốt, ngay sau đó thay đổi sắc mặt.
Ngưu Thúc hét lớn: "Thanh Hoa, mày định làm gì!"
"Chương Hoa, đừng dại dột, cả làng đều dựa vào nương nương! Mày nghĩ đến ba mày đi!" Bà Chu vừa khóc vừa sợ, nhìn tôi muốn đập.
Tôi giơ tảng đá lên cao hơn.
Mọi người đều hoảng hốt, Ngưu Thúc van xin: "Đừng đập! Được rồi, khi nào thu phục đám phấn mặt nữ xong, tao chia một nửa cho mày, đảm bảo mày sẽ sướng như tiên!"
Tôi híp mắt: "Ông nói gì?"
Xanh Xao Truyện
"Thanh Hoa à, từ nhỏ tao đâu có tệ với mày, đám phấn mặt nữ này tao chắc chắn chia cho mày một nửa! Chỉ cần dựng lại tượng Xà Thần, tao có cách thu phục họ, mấy người đó là cực phẩm, cả đời phục vụ chúng ta!"
Trên mặt Ngưu Thúc hiện rõ nụ cười gian xảo.
Lúc này tôi mới nhận ra, mục tiêu của ông ta là thu phục toàn bộ đám phụ nữ này!
Ông ta chẳng hề tỉnh táo, hay nói đúng hơn, ông ta chẳng bận tâm gì đến tỉnh táo hay không.
"Những người phụ nữ đó đều là người trong làng ta đã chết, có người là con gái, cháu gái, con dâu.
"Họ bị oán hận biến thành phấn mặt nữ, vậy mà ông còn định làm nhục họ suốt đời sao?"
Tôi nhìn chằm chằm Ngưu Thúc, từng lời thốt ra, giọng run lên vì giận.
"Thì có sao? Mày không muốn à?" Ngưu Thúc đáp lại.
Bà Chu cùng đám phụ nữ hùa theo: "Chương Hoa, mấy người đó ông ấy cho hết mày, đừng có đập!"
"Im đi!" Tôi gào lên, tảng đá trong tay đập mạnh xuống!
Một tiếng "phanh" vang lên, tượng Xà Thần vốn đã cũ kỹ bị tôi đập trúng điểm yếu, vết nứt nhanh chóng lan ra, rồi "rắc" một cái, vỡ tan!
Từng mảnh nhỏ rơi xuống, tượng Xà Thần không chịu nổi sức nặng nữa, sụp đổ hoàn toàn!
Những mảnh vỡ tung bay như tuyết, trên đó khắc đầy phù văn.