Phấn mặt nữ - Chương 12: Hết
Cập nhật lúc: 2024-10-24 11:12:52
Lượt xem: 237
Có lẽ đây chính là thứ mà phấn mặt nữ sợ.
Không gian rơi vào tĩnh lặng.
Ngưu Thúc, bà Chu và những người phụ nữ lớn tuổi đều đứng ngây ra, nhìn mảnh vỡ mà chẳng biết làm gì.
Ngay lúc đó, từ động rắn, một cơn gió âm u thổi tới, làm núi rừng rung chuyển.
Như thể một con quái thú khổng lồ vừa thức tỉnh!
Vô số rắn đen ào tới từ mọi phía, đám phấn mặt nữ cũng phun lưỡi, nhanh chóng áp sát.
Tôi ôm mấy đứa trẻ con đã bị dọa cứng người, cúi xuống cố gắng che chở cho chúng.
Bên cạnh, Ngưu thúc kêu thảm: "Không! A!"
Ông ta bị đàn rắn xé toạc, thịt nát tan tành!
Bà Chu và đám người kia cũng không thoát, bị vây chặt bởi cả đàn rắn lẫn đám phấn mặt nữ!
Tiếng kêu thảm vang trời, m.á.u đen tuôn xối xả, tiếng gặm cắn vang lên không ngớt.
Hương thơm từ người đám phấn mặt nữ hòa cùng mùi tanh của rắn đen lan khắp sườn núi.
Cuối cùng, mọi thứ trở nên yên tĩnh.
Trên mặt đất không còn thấy bất kỳ mảnh thịt hay xương cốt nào, chỉ có một thứ chất lỏng màu xanh lục bám dày.
Tôi ngẩng đầu, nhận ra quanh tôi, chất lỏng xanh đang chảy ra, cắn nuốt mọi thứ.
Ngưu Thúc, bà Chu, bà nội tôi, và cả đám phụ nữ lớn tuổi, tất cả đều bị nuốt chửng.
Chỉ còn lại mấy đứa trẻ.
Đàn rắn đen cũng biến mất, đám phấn mặt nữ đang rời đi.
Tôi nhìn họ, họ vừa đi vừa tan biến dần.
Như một làn khói nhẹ phiêu diêu.
Trong làn sương mờ, vang vọng tiếng cười của trẻ con và âm thanh rít lên từ những bóng ma phấn trắng. Tôi nhìn theo một dáng người, đó là em gái tôi, Chương Giai Giai. Bóng hình ấy ngày càng mờ đi, tan biến dần.
Tôi đau đớn gọi: “Giai Giai!”
Em ấy quay lại nhìn tôi, nụ cười ngây thơ và thuần khiết, không chút bóng dáng của sự mê hoặc hay quỷ quyệt. Ngay khoảnh khắc con bé biến mất, tôi nhìn thấy hình ảnh của con bé lúc mười tuổi.
Xanh Xao Truyện
"Anh, đây là kẹo em đã giấu cả tháng để dành cho anh đấy."
"Anh, anh đừng ra đồng nữa, có rắn đó, để em đi thay anh nhé."
"Anh, anh nghĩ bên ngoài ngọn núi là gì nhỉ? Em cũng muốn ra ngoài xem quá."
Nước mắt tôi tuôn trào khi em hoàn toàn tan biến.
Mấy bé gái còn lại thì ngơ ngác, nhưng Tiểu Linh đã tỉnh lại, run rẩy nhìn xung quanh rồi bật khóc. Tôi ôm lấy cô bé, dẫn các em về làng. Cả làng im lìm, dường như mọi người đã c.h.ế.t hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phan-mat-nu/chuong-12-het.html.]
Từng ngôi nhà, từng ngõ ngách tôi đều đi qua, phát hiện ra tất cả đàn ông đều đã chết. Họ bị hút khô, chỉ còn lại bộ xương bọc da, cảnh tượng thảm thương không thể nào tả xiết.
Về nhà, tôi thấy xác cha vẫn bị trói chặt vào đầu giường, dáng vẻ đau đớn, khổ sở đến khó coi. Cảnh này chứng tỏ ông ấy đã phải chịu đựng đến cùng cực. Tôi sang nhà bên tìm ông Lăng, cũng không ngạc nhiên khi thấy ông ấy cũng là một xác khô.
Tôi mệt mỏi và lạc lõng, như thể mình là người sống sót duy nhất sau thảm họa. Một bé gái chợt nhớ ra điều gì, hét lên: “Bà ơi, bà ơi!”
Em chạy vội đến ngôi nhà phía trước, cửa mở ra, một bà cụ già yếu run rẩy bước ra, nước mắt tràn đầy: “Chu Chu... Chu Chu...”
"Bà ơi!" Bé gái ôm chầm lấy bà cụ, vừa khóc vừa cười.
Sau khi kiểm tra toàn bộ, trong làng không còn người đàn ông trưởng thành nào sống sót. Chỉ còn bảy cậu bé may mắn sống sót, nhờ trốn kỹ trong nhà. Phụ nữ còn lại chỉ khoảng mười lăm người, bao gồm bốn bé gái tôi dẫn về, còn lại toàn là các bà lão.
Vì Tiểu Linh bị thương nặng, tôi gọi xe cấp cứu. Cuối cùng, tôi bị đưa đến thành phố để chữa trị, sau đó bị nhốt trong một căn phòng kín suốt nửa năm.
Nửa năm sau, tôi được thả ra, không ai làm khó dễ hay nói điều gì với tôi. Làng chúng tôi bị bỏ hoang, những người sống sót được chuyển đến nơi khác định cư, mọi thứ đều ổn thỏa.
Tôi lạc lõng suốt một thời gian dài, rồi gói ghém hành trang, đi vào núi lớn, tìm đến một ngôi làng hẻo lánh.
Ở đó có một ngôi trường với mười tám học sinh, thiếu giáo viên, tôi tình nguyện dạy học miễn phí và trở thành vị khách được yêu mến nhất trong làng.
Hai năm sau, trưởng làng và người dân gom góp tiền để giúp tôi cưới vợ. Tôi đùa: “Ở nơi hẻo lánh thế này, làm gì có cô nào để cưới chứ?”
Họ cười bí ẩn, rồi kéo từ dưới hầm lên một cái bao tải, trong đó có người đang giãy giụa. Tôi chấn động.
“Tiểu Hoa, cô gái này là của cậu, nếu cô ta không nghe lời, cứ đánh, đánh c.h.ế.t thì ném vào núi, chẳng ai biết đâu!” Trưởng làng vỗ n.g.ự.c đảm bảo.
“Đúng thế, đánh c.h.ế.t thì ném, chúng tôi lại kiếm cho cậu một cô gái khác từ thành phố.” Những người khác cũng cười lớn.
Tôi lạnh cả người, hỏi: “Ném đi đâu?”
"Trong núi có một cái hồ sâu, xác c.h.ế.t đều ném vào đó, coi như hiến tế cho thần nước, thủy thần sẽ phù hộ chúng ta." Trưởng làng chỉ tay về phía ngọn núi tối đen phía sau.
Nhìn xung quanh, thấy ánh mắt nóng bỏng của mọi người, tôi cố gượng cười: “Vậy thì tốt rồi.”
Đêm đó, tôi một mình lên núi, tìm đến cái hồ ấy. Dưới ánh trăng, nước hồ tĩnh lặng, sâu thẳm. Ở phía đông bắc của hồ, một bức tượng đứng sừng sững, khắc đầy những ký hiệu kỳ lạ.
Đó có lẽ là tượng thủy thần mà dân làng thờ phụng, nhưng cũng có thể là vật để trấn tà ma. Tôi soi đèn pin xuống hồ. Ánh sáng xuyên qua mặt nước, rọi lên những bóng đen và đôi mắt oán hận phía dưới. Tôi giật mình, ngã ngồi xuống đất.
Những thứ đó là...
Tôi lại soi đèn lần nữa, nhưng tất cả đã biến mất, chỉ còn nước hồ sâu thăm thẳm và hơi lạnh thấu xương. Tôi biết, dưới hồ nhất định có thứ gì đó!
“Những người phụ nữ bị đưa đến đây...” Tôi tự nhủ, rồi nhặt một viên đá lớn, tiến đến tượng thủy thần và ném thật mạnh.
Tiếng va đập vang dội, tượng thủy thần vỡ tan, mảnh vụn văng khắp nơi. Nước hồ cuộn trào, những tiếng thét kinh hoàng vang lên, bọt nước b.ắ.n tung tóe. Đúng như tôi nghĩ, thủy thần là vật trấn giữ tà ma.
Từ dưới hồ, những cánh tay trắng bệch thò lên. Rồi từng xác phụ nữ bò ra, cơ thể đã bị phân hủy, sưng phù. Chỉ có đôi mắt vẫn tràn đầy oán hận.
Họ bò lên bờ, liếc nhìn tôi một cái, rồi nhanh chóng bò về hướng ngôi làng, chỉ một lát sau đã biến mất.
Tôi không dừng lại, xoay người rời khỏi nơi này, cũng rời xa ngôi làng đó mãi mãi.
Ánh trăng tròn vành vạnh, tôi bước đi dưới ánh sáng dịu dàng, rời xa những tội lỗi của nhân gian. Cầu mong ánh trăng vĩnh viễn chiếu rọi lên mọi tội ác trên thế gian này.
(Hết)