Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Pháo sấm mùa xuân - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-17 16:38:55
Lượt xem: 178

8

 

Tôi lại đi theo Diệp Ngọc Thành về nhà.

 

Lần này, cậu ấy lờ tôi đi và chỉ bước vào phòng rồi đóng cửa lại.

 

Lão Đàm và A Trúc thấy không khí không ổn liền hỏi tôi có chuyện gì, tôi cười nói là do tôi quá ngu ngốc.

 

Tôi ngồi trong phòng khách cả đêm, khi trời sáng hơn một chút, tôi vào bếp rồi quay lại trường. Thực ra, hôm qua bố mẹ có liên lạc với tôi, tôi chỉ bảo họ rằng đừng lo lắng.

 

Hiệu trưởng đã biết chuyện xảy ra ngày hôm qua và tôi đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất.

 

Tuy nhiên, hiệu trưởng không đuổi học tôi. Ông yêu cầu thầy cố vấn xin lỗi tôi.

 

Tôi rất ngạc nhiên.

 

Sau đó đích thân hiệu trưởng đã xin lỗi bố mẹ tôi.

 

"Tôi xin lỗi hai vị. Nếu hôm qua tôi đến đây, chắc chắn tôi đã không để hậu quả như vậy."

 

Tôi vô cùng cảm động. Những biến cố mấy ngày qua không khiến tôi gục ngã, lúc này, sự chân thành của thầy hiệu trưởng khiến lòng tôi như tức nước vỡ bờ, tôi không còn kiềm chế được những cảm xúc đang dâng trào.

 

"Thầy hiệu trưởng, em có thể thỉnh cầu thầy một chuyện được không ạ?"

 

Tôi gần như sắp khóc: “Em xin thầy viết một lá thư thông báo cho toàn thể giáo viên và học sinh trong trường rồi đăng lên các nhóm của từng lớp và trên website của trường. Nội dung lá thư là để giải thích trong kể chi tiết nguyên nhân và quá trình của sự việc này và nói với họ rằng Lăng Không chỉ là một thanh niên bình thường mà thôi."

 

"Thầy hiệu trưởng, hẳn là thầy cũng biết rồi. Không sai, Lăng Không xăm tên em trên lưng. Thầy có thể cho rằng điều này không phù hợp và khó lý giải, nhưng đây là điều mà một thanh niên bình thường có thể làm được."

 

"Có lẽ thầy cũng đã nghe nói Lăng Không là một tên xã hội đen không tên không tuổi, thầy căm ghét cậu ấy, thầy sợ cậu ấy, cũng không sao cả, không quan trọng... Nhưng nếu có thể, em muốn đề nghị thầy hãy suy nghĩ kỹ trước khi dùng lời lẽ vu khống cậu ấy, thầy hãy nghĩ một chút xem cậu ấy có giống như mọi người hay truyền miệng nhau hay không."

 

"Thầy biết đấy, em biết cậu ấy từ năm mười tuổi. Cậu ấy chói mắt như vậy. Đáng lẽ cậu ấy phải được nhận vào một trường danh giá và du học để có một cuộc sống tươi sáng, nhưng số phận lại đến quá bất ngờ."

 

"Em không nói những lời này bây giờ để lấy lòng thương cảm của bất kỳ ai - em muốn nói với mọi người rằng tên xã hội đen ở cổng trường có một hoàn cảnh đáng thương. Tất cả chúng ta nên quan tâm và bảo vệ cậu ấy, để thế giới tràn ngập tình yêu thương. .. Không, ý nghĩa của nó hoàn toàn không phải vậy.”

 

"Em chỉ muốn nói lên một sự thật. Cậu ấy không giống như những gì thầy đã nghe. Cậu ấy là một thanh niên bình thường, bao dung và tốt bụng. Giống như hàng nghìn thanh niên trên mảnh đất này, cậu ấy đang đứng trên sân khấu của riêng mình, diễn xuất cuộc đời của chính mình, thỉnh thoảng bị khán giả đi ngang qua cười nhạo, hiểu lầm thì cũng không sao, nhưng xin thầy đừng lên đập phá sân khấu, cũng đừng ném trứng thối và cải thối vào cậu ấy nữa, em thực sự cầu xin thầy.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phao-sam-mua-xuan/chuong-7.html.]

Nói xong đoạn dài này, tôi thở dài một hơi nhẹ nhõm, sau đó nghiêm túc nói: "Ngoài ra, em có chuyện muốn xin phép thầy hiệu trưởng. Em muốn nghỉ học nửa năm."

 

Mẹ tôi đang đứng ở bên cạnh lau nước mắt lập tức phản đối: "Không được, không thể..."

 

Tôi nhìn mẹ và bố rồi nghiêm túc nói: “Con không bỏ học chỉ để cho vui. Mẹ ơi, mẹ biết đấy, chuyện của cậu ấy luôn là nút thắt trong lòng con. Con phải giải quyết nút thắt này để có thể sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, không phải mẹ cũng thường nói rằng nếu có vấn đề thì phải giải quyết kịp thời sao?”

 

Thầy hiệu trưởng vẫn im lặng lắng nghe từ nãy tới giờ cất lời: "Bạn học Lâm Gia Hòa, thầy chấp nhận yêu cầu của em, đồng thời thầy cũng muốn hỏi em một câu. Em nghĩ gì về nam sinh đó?"

 

Tôi đưa tay lên lau nước mắt trên má.

 

"Em thích cậu ấy."

 

9

 

Khi tôi quay lại chỗ Diệp Ngọc Thành, cậu ấy lại đi mất.

 

Tôi hỏi: “Những nơi có khả năng mà cậu ấy đến là đâu?”

 

A Trúc đáp: “Chín chín phần trăm là đi tìm người đánh nhau.”

 

"Tôi nghĩ anh ấy đến sòng bạc chơi. Tôi nhìn thấy anh ấy đếm tiền trước khi ra ngoài, chắc chắn anh ấy đang muốn kiếm bộn tiền."

 

Tôi trợn tròn mắt kinh ngạc, sòng bài? Tôi biết Diệp Ngọc Thành bao năm qua sẽ mắc phải một số tật xấu, nhưng không ngờ cậu ấy còn dính líu đến cờ bạc!

 

Tôi liền nhờ Lão Đàm cho địa chỉ sòng bạc.

Thiết Mộc Lan

 

A Trúc lanh mồm lanh miệng nói cho tôi biết địa điểm, sau đó nhấn mạnh không được tiết lộ là cậu ấy nói ra, nếu không Diệp Ngọc Thành nhất định sẽ lột da cậu.

 

Cuối cùng, cậu cười nói: “Cuối cùng cũng có người có thể chữa khỏi cho anh Không.”

 

Tôi chợt đỏ mặt.

Đi theo vị trí A Trúc đưa cho, tôi nhanh chóng tìm được địa điểm.

 

Đây là một sòng bạc được cải tạo từ một khách sạn bỏ hoang. Bề ngoài trông không giống lắm nhưng bên trong có điều gì đó đặc biệt.

 

Ở lối vào tầng hai có vài bảo vệ mặc đồ đen, nếu muốn đi lên, nhất định phải có người đưa đi cùng. Cô lễ tân nhìn thấy tôi liền nhiệt tình hỏi tôi đang tìm ai.

Loading...