Pháo sấm mùa xuân - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-17 16:39:49
Lượt xem: 200
Tôi nói Lăng Không, cô ấy gọi điện, nửa phút sau cô ấy gửi tin nhắn, Lăng Không nói không biết tôi là ai.
Tôi nói với lễ tân: “Xin hãy gọi lại cho cậu ấy và nói với cạu ấy rằng nếu cậu ấy không xuống gặp tôi, tôi sẽ ở đây cả ngày”.
Cuối cùng Diệp Ngọc Thành cũng đi xuống.
Khi nhìn thấy tôi, cậu ấy tỏ ra vô cùng mất kiên nhẫn và không muốn nhìn tôi, cậu ấy cau mày, giơ tay lên nắm lấy quần áo trên vai tôi rồi kéo tôi ra ngoài.
“Đây không phải là nơi cậu nên tới.”
“Vậy tại sao cậu lại ở đây?”
"Lâm Gia Hòa, cậu phiền phức thật đấy."
Chiêu này đối với tôi mà nói không có tác dụng, tôi cười nói: “Mình phiền mà cậu vẫn thích mình rồi còn xăm tên mình lên lưng à?”
Trên mặt Diệp Ngọc Thành không có biểu cảm gì, cậu vươn tay cởi áo sơ mi của mình ra.
Sau đó, cậu quay người lại.
Tôi nhìn thấy những cơ bắp khỏe mạnh chỉ có vết thương nhưng nào thấy cái tên nào.
Nụ cười của tôi dần dần tan biến trên khuôn mặt đỏ ửng.
“Cậu đã xóa rồi?”
Diệp Ngọc Thành mặc quần áo, lạnh nhạt nói: "Mặc kệ cậu thích nghĩ thế nào thì nghĩ, chỉ cần nhớ kỹ, từ hôm nay giữa chúng ta sẽ không có quan hệ, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa."
Tôi nhìn bóng lưng cậu ấy quay lại sòng bạc và siết chặt tay.
Nếu trước đây tôi không trải qua những chuyện này, có lẽ tôi thực sự sẽ tin lời cậu ấy nói, nhưng bây giờ trái tim tôi như tảng đá, tám cơn gió không thể lay chuyển được.
Tôi chặn một nhóm đàn ông đang định bước vào ở cửa. Người dẫn đầu là một người đàn ông to béo, tôi nói với hắn: "Anh trai, các anh dắt em đi cùng với."
Mắt tên béo mập sáng rực lên, lập tức đi tới ôm lấy vai tôi: “Được rồi, em gái đã lên tiếng rồi thì anh đây nào dám chối.”
Tôi chịu đựng cảm giác muốn c.h.ặ.t đ.ứ.t tay hắn ta, mỉm cười rồi cùng hắn lên lầu.
Tầng hai là một không gian rộng mở, diện tích rất rộng, được chia thành hàng chục khu nhỏ bằng bình phong, mỗi khu nhỏ lại đông đúc, mùi khói nồng nặc khắp không gian.
Tôi thoáng nhìn thấy Diệp Ngọc Thành đang ngồi vui vẻ giữa một nhóm nam nữ. Cô gái bên cạnh đưa điếu thuốc cho cậu, cậu châm lửa hút một hơi. Cậu dùng ngón cái và ngón trỏ thổi một điếu thuốc vào mặt cô gái.
Tôi bước nhanh về phía cậu, người đàn ông phía sau túm tóc tôi: “Em gái, em đi đâu vậy?”
Tôi hét lên đau đớn, yêu cầu hắn thả tôi ra, lần này thu hút rất nhiều sự chú ý.
Sau đó, người đàn ông cõng tôi trên vai trước sự chứng kiến của mọi người.
Thiết Mộc Lan
Tôi hét lên và đánh hắn rất mạnh, mọi người đều la ó trước cảnh người đàn ông đưa tôi ra ngoài, tôi thấy Diệp Ngọc Thành chỉ liếc nhìn mà không đến giải vây cho tôi.
Lần này cậu ấy không đứng về phía tôi.
Có lẽ sau ngần ấy năm, tôi chưa bao giờ thực sự hiểu cậu ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phao-sam-mua-xuan/chuong-8.html.]
10
Người đàn ông to béo đưa tôi ra phía sau tầng một của khách sạn.
Ở đây rất hoang vắng, đá ở khắp mọi nơi. Tôi bị hắn đẩy xuống đất, chân tay bị trầy xước.
Trong lúc giằng co, tôi đã chạm vào một hòn đá nhọn bên cạnh và đ.ậ.p vào đầu tên béo.
Người đàn ông sờ trán, không thể tin được nên đ.á.n.h mạnh hơn.
"M.ẹ k.i.ế.p, mày dám đ.á.n.h tao!"
"Lại còn giả vờ ngây thơi, vừa mở cửa đã gọi tao là anh trai..."
Tôi nhổ nước bọt vào hắn và hét lên, "Đồ chó đẻ!"
Tên mập tức giận đưa tay xé quần áo của tôi, tôi hét lên.
Lúc này, tên béo đột nhiên rên rỉ một tiếng rồi ngã uỵch xuống.
Tôi nhìn thấy bóng dáng của Diệp Ngọc Thành.
Trông cậu ấy rất không vui, dường như đối phó với tên mập cũng không làm dịu đi cơn tức giận của cậu.
Tôi run rẩy nằm dưới đất, vừa định gọi cậu thì cậu đã ôm tôi sang một bên.
Suốt chặng đường cậu ấy không nói chuyện với tôi một câu nào. Khi chúng tôi lên taxi, tôi hỏi cậu ấy: “Người đó đã c.h.ế.t chưa?”
Diệp Ngọc Thành lạnh lùng trả lời: "Tốt nhất là c.h.ế.t đi."
Tôi thấy người tài xế lặng lẽ nhìn chúng tôi qua gương chiếu hậu nên tôi đành phải im lặng.
Một lúc sau, chân tôi đau dữ dội, tôi vén quần lên kiểm tra vết thương, lúc này Diệp Ngọc Thành đột nhiên kéo tôi vào lòng.
"Tôi hận không thể đánh gãy chân của cậu đấy!"
Giọng điệu của Diệp Ngọc Thành cực kỳ hung hãn, vừa nói vừa bắt đầu lục lọi trong túi, giống như đang tìm kiếm một dụng cụ hữu ích nào đó.
Người lái xe nhìn tôi và hỏi tôi có cần giúp đỡ không, tôi nhanh chóng nói với Diệp Ngọc Thành: "Cậu có thể đánh gãy chân mình, miễn là cậu đừng đến nơi đó nữa."
“Tôi không đến đây để đánh bạc.”
“Vậy cậu đến ngắm cảnh phải không?”
Diệp Ngọc Thành lấy ra một gói khăn giấy, bắt đầu lau m.á.u trên tay chân tôi.
“Mấy tên đó đang đòi tiền bảo kê của bà Trương, tôi đi thu thập chứng cứ để cảnh sát bắt giữ.”
Vết thương rất đau, tôi rít lên: “Bà Trương, bà ấy là bà cụ bán trái cây ấy à?”
“Ừ.” Động tác của Diệp Ngọc Thành trở nên nhẹ nhàng hơn.
Tôi cảm thấy rất áy náy: “Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho cậu. Mọi người ở đó hình như rất khó đối phó. Liệu họ có trả thù cậu không?”
Diệp Ngọc Thành liếc nhìn tôi một cái, cúi đầu tiếp tục lau vết thương.