Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phiên Live Trò Chơi Gả Cho Quỷ - Chương 16: Hồi Sinh, Nỗi Sợ Hãi Bùng Nổ (2)

Cập nhật lúc: 2024-05-16 22:48:33
Lượt xem: 326

“Đi tìm Linh Linh Linh… Tuyết, cô ấy thông minh, nhất định sẽ có cách…”

Cậu ta thật muốn chạy ra huyền quan mở cửa trốn đi, chạy đến bên người bạn đồng hành mà bản thân có thể tin cậy, thế nhưng lúc này hai chân đã run như cầy sấy, ngay cả đứng còn không vững.

“Đúng đúng đúng, gọi video…”

May mắn điện thoại di động ở ngay bên cạnh, cậu ta vội vàng mở khóa, mở giao diện liên lạc video.

Nhưng thứ đầu tiên hiện lên là màn đếm ngược bằng m/áu ở góc trên bên phải!

Phía dưới hãy còn có dòng chữ nhỏ bắt mắt.

“Cái ch/ết sẽ là màn trình diễn hoành tráng nhất trong cuộc đời bạn!”

“M.ẹ nó, tao sống hay ch/ết còn cần mày đến thông báo à?”

Mồ hôi lạnh cùng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, cuối cùng cậu ta không khỏi hét lên, không ngừng gõ vào vòng tròn màu xanh lá cây đánh dấu đối phương bạn tốt: “Mau lên, nhanh lên, xin chị hãy mau nhấc máy đi..."

“Nhấc máy đi… nhấc máy đi mà… hu hu hu…”

Lúc này trên vai phải cậu ta bỗng nhiên nặng trĩu, cảm giác lạnh lẽo khiến toàn thân cứng đờ, ngay cả thở cũng không dám.

Nữ qu/ỷ kia đã trèo lên vai cậu ta, mái tóc dài xõa xuống, tứ chi v/ặn v/ẹo, đang nghiêng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con mồi của mình!

Đúng lúc này, một tiếng bíp ngắn ngủi vang lên khiến cậu ta tỉnh táo trở lại.

Đối phương nhấc máy rồi.

Áp lực khủng khiếp mà cậu cố gắng kìm nén cuối cùng cũng bùng phát, Đại Vĩ không nhịn được hét lên: “Cô ta tới, cô ta tới rồi! Đang ở ngay bên cạnh em aaaaaaaa!"

Linh Tuyết ở đối diện đương nhiên có chút bối rối, thế nhưng điện thoại cũng nhận rồi, cô dù gì cũng nên có lòng hỗ trợ một chút.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Ai cơ? Cho chị xem nào”.

Mặt mày còn đẫm nước mắt, cậu nhóc vẫn làm theo lời cô, chĩa camera về phía nữ qu/ỷ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phien-live-tro-choi-ga-cho-quy/chuong-16-hoi-sinh-noi-so-hai-bung-no-2.html.]

“Đại Vĩ à, cậu không giới thiệu chút sao?”

“Vâng, vâng, vâng, đây là bà xã của em…”

Răng trên răng dưới va vào nhau lập cập nhưng Đại Vĩ vẫn cố gắng ta vẻ trấn tĩnh: “Đây, đây là Linh Tuyết bạn của anh, hai người làm quen nhé!”

Một người một qu/ỷ, cách một cái màn hình bốn mắt nhìn nhau.

Linh Tuyết nở một nụ cười tiêu chuẩn vô cùng thân thiện: “Em trông dễ thương thật đó, tụi chị vẫn thường nghe Đại Vĩ khen em, nói tính cách em tốt, người lại dịu dàng”.

Có sao? Em có nói sao?

Đại Vĩ trong lòng đi/ên cu/ồng gào thét thế nhưng ngoài mặt vẫn vừa cười vừa mếu nói: “Đúng đó, tình cảm giữa chúng em rất tốt, em rất thích cô ấy”.

Dứt câu, để chứng minh cho lời nói của mình, cậu ta còn hôn chụt một cái lên cái đầu nhớp nháp ở bên cạnh, cũng chẳng biết rốt cuộc là hôn vào mũi hay miệng.

Có lẽ bởi vì đã vượt qua điểm mấu chốt rồi, nét mặt của cậu ta cũng ra vẻ thoải mái hơn rất nhiều: “Chị xem cô ấy dù có biến thành qu/ỷ cũng dễ thương như thế, lúc còn sống nhất định là nữ thần…”

Cậu ta một bên khen, một bên khóc, bản thân cũng chẳng biết đang nói cái gì nữa.

Đợi đến khi ý thức được thì bên cạnh đã không còn ai.

Cậu bật dậy nhìn khắp xung quanh, bóng dáng đáng sợ kia đã không còn xuất hiện nữa.

“Cô ấy đi rồi, không cần nhìn nữa”.

Giọng nói bình thản của Linh Tuyết truyền đến trong máy, cuối cùng cậu ta cũng tìm lại được cảm giác tin cậy, ngã xuống giường thở hổn hển.

Lại nhìn bức ảnh ngoài huyền quan một lần nữa…

Không sai, bà xã nữ qu/ỷ của cậu ta không chỉ đã bò về chỗ mà còn quay lưng lại, coi bộ rất ngoan ngoãn.

Đến vô hình, đi không để lại dấu vết, tâm tư của các ‘Đấng’ không chỉ phức tạp kỳ lạ, đã vậy còn khó nắm bắt.

 

Loading...