Phiên Live Trò Chơi Gả Cho Quỷ - Chương 37: Hiến tế, đường hầm dẫn đến sự sống (1)
Cập nhật lúc: 2024-05-16 23:24:49
Lượt xem: 197
Lưu lại bên bờ biển hoang vắng mấy ngày, bọn họ đã dùng hết sạch nước ngọt và lương khô mang theo.
May thay trong nhà có lưới đánh cá, Atula lặn xuống biển sâu, bắt được rất nhiều cá biển cho mọi người, thế nhưng lại chẳng ai dám ăn…
Trên lưng những con cá này đều có hình mặt người, rõ ràng đã bị ô nhiễm bởi sức mạnh siêu nhiên.
Không có gì để ăn, chỉ đành phải nhịn đói.
Trái lo phải nghĩ một lúc, Linh Tuyết vẫn quyết định rời khỏi vùng biển, đi nơi khác tìm một đường sống.
Cô vẫn coi như còn lạc quan, nhưng Atula càng ngày lại càng im lặng.
“Atula, anh làm sao thế?”
“Nó đang quan sát anh”.
“Nó là ai?”
“Ý chí của thế giới này”. Lời giải thích của anh ngắn gọn và súc tích, nhưng chẳng một ai nghe hiểu. “Ban đầu là nó áp chế anh, sau khi bị anh đồng hóa, nó lại muốn thay thế anh”.
Ngọc Tử im lặng đứng ở cuối hàng, dường như đang suy tư gì đó.
Mặc kệ gió biển thổi, mọi người bước về phía một thôn làng gần bờ biển, thế nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ không nói nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phien-live-tro-choi-ga-cho-quy/chuong-37-hien-te-duong-ham-dan-den-su-song-1.html.]
Một thảm họa đã quét sạch những người ở đây, thế giới bị ảnh hưởng bởi thế lực siêu nhiên đã ngày càng sụp đổ, x.ác người ch/ết có thể bắt gặp ở bất kỳ đầu đường ngõ chợ nào, tay chân dường như gối cả lên nhau, hỗn độn vô cùng.
Thế giới này không còn phù hợp cho sự sinh tồn của con người.
Họ tìm thấy một chiếc xe bán tải đổ nát, cẩn thận tránh những con đường đã sập xuống, lái xe về phía đông dọc theo bờ biển.
Ở nơi xa xăm, trên mặt biển rộng lớn dần dần hiện ra bóng đen, lắc lư lắc lư vùng vẫy như một bánh xe khổng lồ, tốc độ của nó rõ ràng rất nhanh, hình dáng bên ngoài cũng vì thế mà trở nên càng rõ ràng!
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Rời non lấp bể, lật trời rạch đất.
Đại Vĩ nhìn mà sửng sốt, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Lại là cầu x.ác… còn là cái to nhất mà em từng nhìn thấy”.
Ngọc Tử khẽ lắc đầu: “Đó không phải cầu x.ác, mà là ngục Atula. Chính xác là những x.ác sống bị siêu nhiên gặm nhấm, vô tri vô giác mà tiến hành nghi thức giáng thế tối cao”.
Ngoại trừ Linh Tuyết đang tập trung lái xe, những người khác đều trầm mặc quan sát cảnh tượng khó nói ở bên ngoài. Nếu dùng từ “khủng khiếp” để miêu tả chi e còn chưa đủ khắc họa tâm trạng của bọn họ.
Hủy diệt chỉ còn là chuyện một sớm một chiều.
Ở bên kia, Linh Tuyết vẫn không ngừng đạp ga, thế nhưng chiếc xe vẫn chạy càng ngày càng chậm.
Trong gương chiếu hậu bỗng xuất hiện mấy bàn tay nhợt nhạt.