Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHIẾU GIẢM GIÁ CÔ DÂU - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2024-04-27 12:16:37
Lượt xem: 1,991

15 

 

「Tiểu Kiều, anh cầu xin em, đừng đến đơn vị mẹ anh gây rối được không?」 

 

「Chúng ta đã bày tiệc cưới cả rồi, em bảo anh đi anh cũng đi, coi như là anh có lỗi với em, em đừng gây rối nữa, nếu không anh thực sự không thể quay lại được.」 

 

Người hàng xóm tan làm về nhà. 

 

Vừa ra khỏi thang máy, nhìn thấy anh ta quỳ trước cửa nhà tôi, bà ấy giật mình. 

 

Sau đó, người hàng xóm trở về nhà. 

 

Còn chẳng thèm đóng cửa ư! Lén để hở một khe là tính trộm nghe chắc? 

 

「Trương Phụ Lễ, chúng ta ở bên nhau được gần một năm rồi, hình như anh thực sự không hiểu tôi.」

 

 「Anh không cần quay lại đâu, tôi và anh chỉ bày tiệc rượu thôi, chứ không đăng ký kết hôn đâu, cho nên chúng ta chia tay chứ không phải ly hôn.」 

 

「Tôi cũng chẳng phải định đến đơn vị mẹ anh gây rối, mà là bà ấy đến cửa hàng tôi gây rối trước, không cho tôi buôn bán nữa. Muốn tôi không đến trường cũng được, bồi thường tổn thất cho tôi !」 

 

Anh ta đứng phắt dậy. 

 

Tôi giật mình. 

 

「Cô chính là muốn tiền, cái đuôi cáo đã lộ ra rồi đấy! Chỉ tại thấy mẹ tôi không cho cô tiền sính lễ, nên trong lòng thiệt thòi thôi chứ gì! May mà tôi nghe lời mẹ, không mua vàng thật cho cô, cô đúng là đứa đàn bà tham tiền!」 

 

Nhìn đôi mắt đỏ ngầu giận dữ của anh ta, tôi giật b.ắ.n mình. 

 

「Loại đàn bà như cô, tôi nói cho cô biết, miễn phí cho tôi ngủ tôi cũng không thèm! Còn bảo mình không tham tiền, trong miệng chỉ toàn tiền tiền tiền! Vẫn là mẹ tôi nói đúng, nhìn cô một cái là biết ngay là đứa đàn bà tham tiền!」 

 

Nói xong anh ta chùi nước mắt, liếc nhìn tôi đầy tức giận rồi ấn nút đi thang máy xuống dưới! 

 

16 

 

「Két...」 Người hàng xóm đối diện mở cửa. 

 

「Cái kia, nhìn anh ta đúng là không bình thường rồi, nếu cô cần giúp gì thì cứ gọi tôi nhé.」 Chàng trai trẻ đưa cho tôi một tấm danh thiếp. 

 

Đó là một luật sư thực tập. 

 

Tôi tưởng Tống Xuân Lan sẽ dừng tay. 

 

Nhưng tôi thực sự đã đánh giá thấp khả năng phá hoại của bà ta. 

 

Bà ta thậm chí còn đến tòa án kiện tôi, yêu cầu tôi phải bồi thường hai mươi vạn tiền sính lễ!

 

Bà ta da mặt dày thật! Nghĩ thế nào vậy? 

 

Tôi kể chuyện này với bố mẹ tôi. 

 

Lúc đó huyết áp của bố tôi tăng vọt.

 

 「Bà ta còn kiện con à? Kiện con nộp lại tiền sính lễ sao? Hai mươi vạn?」 

 

Bố tôi không tin vào tai mình. 

 

「Ta lăn lộn hơn bốn mươi năm, người mất liêm sỉ thì ta cũng từng gặp rồi, nhưng mất liêm sỉ như Tống Xuân Lan thì thực sự là lần đầu tiên ta thấy.」 

 

Bố mẹ tôi vào nhà tôi, chưa kịp đóng cửa, tôi thấy bố tôi ôm đầu, vội vàng đỡ bố tôi ngồi xuống ghế sofa. 

 

「Bố đừng tức giận, huyết áp của bố quan trọng hơn.」 

 

Có người gõ cửa ngoài phòng. 

 

「Anh là?」 Tôi hỏi người đàn ông kia. 

 

「À, tôi là Nhạc Đông Ca đối diện đây, thấy nhà cô không đóng cửa nên sang xem có chuyện gì không.」 

 

Ồ ồ, tôi bỗng hiểu ra, đó là luật sư đã đưa danh thiếp cho tôi hôm nọ. 

 

Đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!

 

17 

 

「Bố mẹ, đây là luật sư Nhạc, vừa vặn mời anh ấy giúp một chút.」 Tôi vội vàng giới thiệu với bố mẹ tôi. 

 

「Xin lỗi cậu, ngày hôm đó tôi không nhớ rõ mặt anh.」 

 

Luật sư Nhạc trông cũng đẹp trai, nhưng hôm đó tôi bị Trương Phụ Lễ chọc tức điên lên, nên không để ý đến luật sư ấy. 

 

「Vâng vâng, luật sư Nhạc ngồi xuống đi.」 Mẹ tôi mời luật sư Nhạc ngồi. 

 

Tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho anh ấy nghe. 

 

Nghe xong, luật sư Nhạc bật cười, có cảm giác thanh nhã, lịch sự: 

 

「Tôi biết tại sao bà ta biết rõ là không thắng nổi nhưng vẫn cứ muốn kháng cáo.」

 

 「Giờ họ giống như chó cùng đường rồi, bây giờ chỉ có kiện cô, bà ta mới có thể chứng minh được với đồng nghiệp là bà ta không làm chuyện đó, bà ta trong sạch.」 

 

Luật sư Nhạc vừa nói, bố mẹ tôi cũng không còn tức giận nữa. 

 

「Thế cuối cùng bà ta thua kiện, chẳng phải cũng chứng minh được là bà ta không đúng sao?」 Mẹ tôi hỏi câu mà tôi cũng muốn hỏi. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phieu-giam-gia-co-dau/chuong-4.html.]

 

「Từ lúc nộp đơn kiện đến khi mở phiên tòa là còn lâu lắm, đến lúc đó còn mấy ai quan tâm đến chuyện này nữa? Hơn nữa, nếu bà ta thấy hai người không có bằng chứng thì sao? Nếu bà ta thắng kiện thì sao?」 Luật sư Nhạc cười rất ranh mãnh. 

 

「Thế chúng ta phải làm sao?」 Tôi mới là người sốt ruột nhất. 

 

「Cho tôi xem hồ sơ báo án, còn nữa, hãy tìm người quản lý khách sạn lấy băng giám sát, hai người có đoạn phim giám sát ngày hôm đó không?」

 

 Theo sự sắp xếp của luật sư Nhạc. 

 

Tôi nhanh chóng biết được mình phải làm gì. 

 

「Còn nữa, chuyện này, tôi đề nghị chúng ta tìm kiếm truyền thông, để chuyện này luôn duy trì sức nóng.」 

 

18 

 

「Tìm truyền thông?」 Tôi thắc mắc. 

 

「Chỉ có nhiệt độ càng lớn, thì khi xoay chuyển lại họ mới càng nhớ được bài học này. 

 

Hơn nữa, đối với loại người này, đương nhiên phải vạch trần họ chứ, nếu không thì sau này họ lại dùng thủ đoạn này để lừa gái khác thì biết làm sao?」 

 

Bố tôi quả nhiên là cựu cán bộ, suy nghĩ đồng quan điểm với luật sư Nhạc chỉ trong chớp mắt. 

 

Chúng tôi đã nhờ luật sư Nhạc đại diện cho vụ án. 

 

Sau đó tôi đã đi tìm người quản lý khách sạn. 

 

Người quản lý đồng ý hợp tác với tôi rất thoải mái, bộ phận tuyên truyền đối ngoại của khách sạn cũng rất cần danh tiếng. 

 

Vì vậy, khách sạn đã đăng một loạt video ngắn trên nền tảng truyền thông của khách sạn: 

 

【Chia tay ngay ngày cưới thứ hai, người phụ nữ đã dùng mọi thủ đoạn để lừa tiền sính lễ!】 

 

【Hai mươi vạn tiền sính lễ trong một đêm hóa thành phiếu tập, lỗi tại ai?】 

 

【Chuyện hậu trường khách sạn nhiều bát quái, theo dõi tôi để biết thêm nhiều tin.】 

 

【...】 

 

Phải nói rằng, người quản lý rất am hiểu tin đồn. 

 

Những video này vừa được đăng tải, đã ngay lập tức đứng đầu bảng tìm kiếm thành phố. 

 

Tống Xuân Lan và Trương Phụ Lễ cũng rất vui mừng. 

 

Ngay lập tức họ đã chia sẻ lại, thậm chí còn bình luận, dẫn lưu sang tài khoản của mình. 

 

Nói rằng mình chính là nạn nhân bị lừa hôn, lừa tiền sính lễ. 

 

Nhưng rõ ràng những video này chỉ mới đăng tải tập đầu thôi, căn bản không xác định bên nữ là cố tình lừa tiền sính lễ, hoặc nói thẳng ra bên nữ đã đổi tiền mặt thành phiếu luyện tập. 

 

Cùng lúc đó, bên cảnh sát cũng có kết quả điều tra theo báo án lần trước của tôi. 

 

Phiếu luyện tập là do Chu Phương Phương mua trên mạng, có ghi chép mua hàng làm bằng chứng. 

 

19 

 

Tống Xuân Lan trọng nam khinh nữ. 

 

Bà ta có tiền nhưng không muốn lấy, bắt con gái lấy ra mười sáu vạn tiền sính lễ. 

 

Chu Phương Phương thấy nhân viên giao dịch ngân hàng luyện tập đếm tiền trên máy nên nảy ra một ý, liền mua mười sáu tập tiền giấy tập này trên mạng. 

 

Sau đó nói với mẹ mình, cho Kiều Kiều tiền mặt để làm gì, dù sao bày ra cũng chỉ để người khác xem thôi, dùng tiền giả là được rồi. 

 

Hơn nữa cô ta đang làm việc tại ngân hàng. 

 

Cô ta cầm đến gửi, trên thẻ tiết kiệm tôi cũng sẽ không đến kiểm tra xem trong thẻ có bao nhiêu tiền. 

 

Nếu dùng rồi mà thiếu thì bảo là tôi đã tiêu. 

 

Tóm lại là không phải tốn tiền mà cưới được con dâu, thật là tuyệt. 

 

Tất nhiên là Tống Xuân Lan đồng ý rồi, một người phụ nữ như vậy sao có thể vì thêm một người con dâu mà sẽ đối xử tử tế với con dâu của mình? 

 

Luật sư Nhạc biết kết quả này chỉ biết lắc đầu mỉm cười. 

 

Mời bố mẹ tôi về nhà anh ấy ăn cơm. 

 

「Bác trai, bác gái, hôm nay nếm thử tay nghề của cháu,một lát nữa chúng ta sẽ bàn bạc tiếp trường hợp của Kiều Kiều nên xử lý thế nào." 

 

Thế mà chẳng hiểu sao bố mẹ tôi, ông bà vẫn luôn khách sáo với mọi người lại đi tay không đến nhà hàng xóm như vậy . 

 

Tôi nghĩ ngợi mãi thấy không ổn. 

 

Không thể mình tôi không có cơm mà ăn được. 

 

Tôi đến siêu thị mua ít hoa quả, xách tay đến ăn cơm nữa. 

 

Luật sư Nhạc nhìn trông có vẻ là một tay tinh hoa trong xã hội, quần là áo lượt, nhưng về đến nhà lại đeo một cái tạp dề hồng phấn ở trong bếp cầm xẻng xào thức ăn ! 

 

Loading...