Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHIẾU GIẢM GIÁ CÔ DÂU - CHƯƠNG 5

Cập nhật lúc: 2024-04-27 12:17:25
Lượt xem: 2,321

20 

 

"Phiên toà mai sẽ diễn ra, tỷ lệ thắng của chúng ta là chín mươi chín phẩy chín phần trăm, không thể bảo là một trăm phần trăm." 

 

Người đàn ông thắt tạp dề hồng phấn đưa cho bố mẹ tôi chiếc cốc. 

 

Mẹ tôi ra lệnh cho tôi rửa cắt hết số trái cây đã mua. 

 

"Bây giờ thì khởi tố họ, vì tội làm ảnh hưởng đến danh dự, tội phỉ báng, tội tổn hại đến sức khoẻ tinh thần,... vân vân. Sau đó thì đưa kết quả phiên toà, camera giám sát của khách sạn sẽ tự đưa lên phương tiện truyền thông." 

 

"Hừ", tôi thở dài. 

 

Thật sự khoảng thời gian này bức bối muốn chết. 

 

Tôi cũng chẳng còn muốn vào cửa hàng nữa. 

 

Bạn học cũ, bà con họ hàng, có người tin tôi, cũng có người không tin tôi. 

 

Nhưng như vậy cũng tốt. 

 

Có chuyện mới biết được ai là bạn bè. 

 

Cũng coi như lọc lại một lượt những người xung quanh tôi. 

 

Chỉ là những chỉ trích vạch lá tìm sâu, những lời lẽ ô uế trên mạng, thực sự đã khiến tôi đau khổ lắm. 

 

Tôi không ngờ lại có quá nhiều người cho rằng lấy chồng không nên nhận sính lễ. 

 

Đặc biệt là tên Chu Phụ Lễ không biết xấu hổ kia. 

 

Hắn ta còn dám đe doạ tôi rằng, nếu tôi quỳ xuống cầu xin tha thứ, rồi cho hắn đứng tên trên sổ đỏ căn nhà của tôi, thì hắn sẽ trả lại danh dự cho tôi! 

 

21 

 

Một loạt tàn bạo trên mạng tôi chịu đựng được. 

 

Đợi đến khi anh bạn quản lý của khách sạn tung ra kết quả phiên tòa, đủ thứ chứng cứ, biên bản báo cảnh sát, vụ việc Chu Phương Phương mua phiếu luyện tập lên. 

 

Mạng xã hội lập tức xôn xao. 

 

Vô số người tìm đến tôi xin lỗi, còn có những chị em khác đứng ra nói bản thân cũng bị cái mác "con gái ham tiền" khống chế. 

 

Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi. 

 

Tôi khóc như trút hết được nỗi đau trong lòng. 

 

Bạn thân của tôi là Dương Uyển My, trước giờ chưa bao giờ đăng trạng thái, đã viết bốn ngàn mấy trăm chữ về kết quả phiên tòa, viết về toàn bộ câu chuyện rồi đăng lên trạng thái khiến cho cả vòng bạn bè bùng nổ. 

 

Thời gian, địa điểm, nhân vật, mối quan hệ giữa các nhân vật; đơn vị hành chính, quá trình phát triển, cao trào, kết quả diễn biến của sự việc,— tác phẩm đạt điểm số tuyệt đối. 

 

Lại còn đăng lên Zhihu, Weibo, Douyin, Kuaishou, Xiaohongshu mỗi nơi một lần nữa! 

 

Đến luật sư Nhạc cũng đăng lên nền tảng tự phương tiện truyền thông của riêng anh, anh ấy viết theo giọng vạch trần tên đàn ông tệ bạc. 

 

Ngay tức khắc lại lên cả hot search nữa. 

 

Anh bạn quản lý của khách sạn cũng đăng lên vòng bạn bè, lần này vòng bạn bè của Chu Phụ Lễ cũng nổ tung. 

 

Tôi còn tung cả đoạn anh ta chat đe dọa tôi lên. 

 

Dù cả xã hội có c.h.ế.t đi chăng nữa, tôi thực sự thật tâm cũng muốn anh ta chết. 

 

Quản lý của khách sạn thấy vòng bạn bè của tôi cũng đăng lại theo. 

 

"Thằng này, tôi thực sự khinh." Người bạn quản lý nói. 

 

22 

 

Lần này, người bị bạo lực trên mạng là Chu Phụ Lễ . 

 

Đồng nghiệp công ty, bạn học cấp hai, bạn học cấp ba, bạn học đại học, họ hàng, nhà hàng xóm, toàn bộ đều chỉ trích anh ta. 

 

Nhân viên hành chính của công ty thậm chí còn nói chuyện với anh ta. 

 

Mong anh ta về nghỉ ngơi ở nhà mấy tháng. 

 

Tôi suýt chút nữa quên là bản thân vẫn còn trong nhóm gia đình họ. 

 

Anh rể cũng chẳng có suy nghĩ đưa tôi ra khỏi nhóm hay để người nhà đá tôi ra. 

 

Tôi vội vàng sao chép rồi đăng lên mấy trăm chứ của Dương Uyển My, rồi đủ thứ ảnh chụp màn hình, video, ảnh gì cứ thế mà đăng ầm lên. 

 

Nhóm ba bốn mươi mấy người. 

 

Họ hàng họ nhà Chu Phụ Lễ , anh em của Tống Xuân Lan, không ngừng liên tiếp gắn tên hai người họ, rồi hỏi họ một tràng câu hỏi chấm. 

 

Để tôi thiệt hại lớn đến như vậy. 

 

Chỉ để anh xấu hổ thôi là tử tế lắm thay cho anh rồi. 

 

Tôi cũng gắn tên hai người: 

 

"Đây là người Chu gia, người của nhà Tống đấy, Thật là người trong sạch!" 

 

Chắc là các chú các bác trong nhóm còn chưa đọc xong, chữ nhiều thế mà. 

 

Lũ trẻ thì đọc rất nhanh, chúng đọc xong thậm chí còn bày tỏ ý kiến của mình: 

 

"Ui trời cô Xuân Lan ơi, không cưới được con dâu thì đừng cưới chứ! Đến mức tự biến cô và biến chúng tôi thành kẻ lừa đảo, này, giờ thì nổi tiếng nhé!" 

 

"Em họ Phụ Lễ, vừa rồi mẹ của cậu còn khoe với mẹ của tôi, nói là không tốn một xu đã lấy được con gái quan chức, đúng là mẹ cậu chẳng nói khoác thật, đúng là không tốn xu nào!" 

 

"Anh họ nói gì vậy? Phụ Lễ nhà người ta thực sự không tốn một xu, nhưng sau này, nếu có cưới lại thì chắc phí tổn lớn lắm!" 

 

23 

 

Nhanh chân lên, trước khi quản lý nhóm đá tôi khỏi nhóm. 

 

Tôi nhanh chóng chụp màn hình lại đoạn ghi chép trò chuyện. 

 

Trong đó có không ít lời lẽ của Tống Xuân Lan vu khống bôi nhọ tôi. 

 

Còn cả đồng nghiệp của Tống Xuân Lan nữa. 

 

Thực ra tôi vốn chẳng định muốn sống c.h.ế.t với bà ta. 

 

Ai mà ngờ được bà ta lại đi khởi tố tôi vì danh dự của bà ta! 

 

Tôi sao chép đoạn bốn ngàn chữ mà Dương Uyển My viết ra, đóng dấu, sau đó nghĩ bụng cầm theo đơn gửi đơn kiện vào trường. 

 

Nhưng lần này ông bảo vệ kiên quyết không cho tôi vào. 

 

Không cho tôi vào, tôi sẽ chờ ở ngoài cửa. 

 

Tôi thuê một bà bán rau ngoài quầy rau một cái loa: 

 

"Các bạn ơi, tan học chưa? Ra xem cậu chuyện oanh liệt của giáo viên chủ nhiệm lớp tám ba trường chúng ta, cô Tống Xuân Lan này!" 

 

"Các thầy cô ơi, hết giờ làm việc chưa ạ? Tặng các thầy cô tờ báo lá cải về cô Tống ạ?" 

 

"Các anh chị phụ huynh ạ, không phải quảng cáo đâu ạ, đây là đơn kiện nộp lên tòa của cô Tống Xuân Lan, giáo viên chủ nhiệm lớp tám ba, mua phiếu luyện tập giả làm tiền mừng tặng con dâu, vì danh dự của bản thân còn khởi tố cô gái nhỏ lừa gạt, yêu cầu cô trả lại hai mươi vạn tiền mừng ạ!" 

 

"Tải ứng dụng chống lừa đảo! Tránh xa cô giáo Tống Xuân Lan!" 

 

Có người bắt đầu giơ điện thoại quay tôi. 

 

Có người thì thì thầm to nhỏ. 

 

Tôi chỉ chờ mỗi Tống Xuân Lan ra thôi. 

 

Trong tiếng loa phát đi phát lại, một chiếc xe ô tô màu trắng lao thẳng đến chỗ tôi! 

 

24 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/phieu-giam-gia-co-dau/chuong-5.html.]

 

Tôi đoán là bà ta sẽ tức giận đến nổ tung lên. 

 

Nhưng tôi không ngờ được ban ngày ban mặt bà ta lại dám muốn đ.â.m c.h.ế.t tôi! 

 

Mọi người vội vã tản ra. 

 

Tôi cũng nhanh chân nhanh tay trèo lên một cái cây bên cạnh. 

 

Người quay video cũng vội gọi điện báo cảnh sát. 

 

 Đây là có ý định g.i.ế.c người đi? 

 

Nói thật, tôi cũng sợ muốn chết. 

 

Tôi nhớ đến bệnh cao huyết áp của bố tôi, tôi không dám gọi điện cho bố, đành gọi điện cho Tiểu Nhạc, dù gì cũng đã có người báo cảnh sát rồi. 

 

Bác bảo vệ cũng chẳng buồn rít thêm điếu thuốc nữa. 

 

Nhanh chân chạy lại, gõ cửa kính xe bảo bà ta xuống. 

 

Tống Xuân Lan trừng mắt nhìn tôi đầy âm độc. 

 

Cổng trường, cảnh sát đến nhanh như chớp. 

 

Không đầy hai phút, cảnh sát đã tới. 

 

Đưa cả chúng tôi về đồn. 

 

Đến khi tôi ra khỏi đồn cảnh sát, những hàng quán cũng đã dọn hết rồi. 

 

Nhạc Đông Ca đành dẫn tôi đi ăn ở KFC. 

 

Chu Phụ Lễ và Chu Phương Phương đi theo ngay sau chúng tôi, ánh mắt của Chu Phụ Lễ như thời khắc Tống Xuân Lan định tông xe vào tôi. 

 

Vừa bước chân ra khỏi cổng đồn cảnh sát. 

 

Ngay lập tức anh ta chặn trước mặt tôi: 

 

“Tiểu Kiều, em làm như vậy thật sự khiến anh không thể chấp nhận em được nữa rồi, là do tự em gây ra .” 

 

!!!!!! 

 

“Anh có bị bệnh thần kinh hay không thế? Một nhà anh ức h.i.ế.p tôi như vậy, giờ tôi còn phải chờ anh chấp nhận hả? Anh đi mua mấy chai nước đi, rồi soi xem anh đang giống cái gì hả?” 

 

Tôi nghĩ kỹ lại, có lẽ tôi kiếp trước làm nhiều chuyện xấu quá thành ra kiếp này tôi mới gặp lại cả một nhà quái thai như thế này. 

 

25 

 

Gà rán thơm phức. 

 

Nhạc Đông Ca ăn cũng khiến người ta thèm, không nhịn được, bản thân tôi dù có nói chưa đói cũng phải với tay lấy một miếng. 

 

Anh ấy bỗng nhiên cười: 

 

“Bất luận xảy ra chuyện gì, quan trọng nhất vẫn là ăn uống no đủ.” 

 

“Hơn nữa, em phải nghĩ theo cách này, em xem em có một tuổi thơ hạnh phúc, học hành thuận lợi, được làm những điều mình thích, vậy nhưng cuộc đời mấy ai viên mãn được? 

 

Trong chuyện tình cảm hay hôn nhân mà có vấp ngã chút thì đó là ông trời đang thương em đấy.” 

 

Cách khuyên nhủ của anh khiến tôi càng ăn càng thấy ngon. 

 

“Em xem, chưa kịp đăng ký kết hôn, chỉ một ngày thôi mà đã phát hiện ra vấn đề hôn nhân, chẳng phải tốt hơn rất nhiều so với những người vì con cái mà cố nhịn sao?” 

 

“Em biết hồi anh làm luật sư, giai đoạn đầu anh làm luật sư hôn nhân, chứng kiến cuộc đời của quá nhiều người khổ sở. Riêng đối với những gã đàn ông cặn bã thì anh còn lo rằng nếu đến gần họ quá, trời sẽ đánh c.h.ế.t mất thôi!” 

 

Anh ấy tiếp tục khuyên nhủ. 

 

“Trời đánh c.h.ế.t ư?” Tôi thắc mắc. 

 

“Anh là luật sư mà còn tin vào ông trời ư?” Chẳng ăn nhập gì cả. 

 

“Em cứ coi ông trời như đạo trời là được, trời cao có mắt, luôn theo dõi mà không hề bỏ sót điều gì.” 

 

Được rồi, cách giải thích này thì tôi tạm chấp nhận. 

 

Thế nhưng những gì anh ấy nói cũng có lý. 

 

Tại sao mọi chuyện tốt trên đời lại cứ để một mình tôi được hưởng?

 

Được trải nghiệm những mặt tối của bản chất con người như vậy cũng chẳng phải là điều tệ. 

 

26 

 

Đến khi tôi và Đông Ca kết hôn. 

 

Đông Ca bảo tôi đưa thẳng bó hoa cưới cho Dương Uyển My. 

 

“Em phải cảm ơn cô ấy, nếu không phải cô ấy phát hiện ra những thứ kia thì anh và em còn phải lận đận mãi, chưa biết chừng dù ở gần nhau cũng phải rẽ qua bao nhiêu ngã rẽ.” 

 

“Còn anh phải nói?” 

 

Tôi không dám nghĩ nếu như hồi đó Dương Uyển My không bảo tôi biết đó là tiền giả, thì tương lai của tôi sẽ ra sao! 

 

Mẹ chồng là người có tính kiểm soát cao, trọng nam khinh nữ. 

 

Chồng là một đứa con trai ngoan ngoãn nghe lời mẹ, đến chuyện tôi làm mỗi bộ móng tay mà anh ta còn không chịu được, hồi trước anh ta còn diễn tốt đến thế cơ mà! 

 

Họ hàng và bạn bè đến dự đều biết trước đó tôi đã trải qua chuyện gì. 

 

Mọi người đều trêu chọc tôi. 

 

“Tiểu Kiều, lần này làm lễ cưới chính thức rồi chứ?” 

 

Dù sao thì những người còn ở lại đây đều là những người ủng hộ tôi trong quá trình kiện tụng. 

 

“Đương nhiên, chuyển khoản trực tiếp vào Alipay, toàn bộ gia sản của anh ấy.” 

 

Đông Ca muốn làm cho tôi yên lòng. 

 

Không chỉ chuyển khoản cho tôi sính lễ một trăm vạn, mà trong sổ đỏ cũng thêm tên tôi vào, thậm chí còn nộp cả thẻ lương. 

 

Đây chính là lý do khiến tôi an tâm lấy anh ấy làm chồng. 

 

Không phải tôi thực dụng, mà chỉ có tiền mới có thể mang lại cho tôi cảm giác an toàn. 

 

Không ngờ tới lúc nâng ly, phát hiện Chu Phụ Lễ cũng có mặt ở đó. 

 

“Tiểu Kiều, em định làm loạn tới khi nào? Mẹ anh đã ngồi tù rồi mà em vẫn chưa vừa lòng hử? Em lấy anh ta là để chọc tức anh phải không?” 

 

Tôi và Đông Ca nhìn nhau, xác nhận rằng người đàn ông râu ria xồm xoàm, đầu tóc rũ rượi này có vấn đề về thần kinh. 

 

“Phải chăng do anh mua trang sức trên Pinduoduo nên em tức giận? Tiểu Kiều ơi, lần này anh tìm được việc làm, anh sẽ đến tiệm vàng mua cho em ngay, em đừng diễn nữa, được không?” 

 

Đội phù rể của Đông Ca lập tức đỡ anh ta ra ngoài. 

 

“Gã ấy bị bệnh thần kinh à?” 

 

“Lát nữa đưa anh ta vào bệnh viện.” 

 

Chúng tôi nhìn nhau, quyết định không quan tâm đến chuyện này vào ngày trọng đại. 

 

“Đi, chúng ta đi cụng ly với Dương Uyển My, coi như là cảm ơn côấy làm mối cho chúng ta vậy.” 

 

Cuộc sống tươi đẹp trong tương lai đang chờ đón. 

 

Tốn một phần tâm trí cho những kẻ rác rưởi thì sẽ bớt có được một phần hạnh phúc. 

 

Hết 

 

 

 

Loading...