Phó Nguyệt - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-05-13 10:53:22
Lượt xem: 353
3.
Ninh vương. Kỷ Khanh Thời
Ta vẫn nhớ lần đầu tiên gặp hắn ta.
Đêm đại hôn, hắn mặc áo choàng đỏ, mái tóc đen buông xõa, rối tung trước ve áo. Hắn ta cứ như vậy nhanh chóng gỡ khăn trùm đầu của ta xuống, ta cúi đầu xuống , vòng cổ ngọc trai treo lơ lửng giữa ta và hắn . Khăn trùm đầu phủ kín, xung quanh một màu đỏ rực, cả thế giới dường như yên tĩnh, nhưng hắn vẫn không để ý đến, con ngươi đen sâu thẳm cứ nhìn chằm chằm vào ta.
Trà Đào Cam Sả
Một lúc lâu sau, hắn ta nhếch môi cười, rõ ràng là ăn mặc đơn giản, nhưng lại trông giống như một con quái vật trong truyện chuyên hút tinh khí và ăn thịt người sống.
Hắn ta nói: “ Nàng sẽ là Kỷ phu nhân duy nhất của phủ Ninh Vương.”
Phu nhân sao, cũng chỉ là thiếp thất mà thôi.
Lúc đó ta không để tâm đến điều này. Thấy hắn đã xích ra xa, ta dần thả lỏng bàn tay đang siết chặt chăn bông ra, lúc này ta mới nhận ra lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Nghe đồn rằng Ninh vương thê thiếp thành đàn, tính tình vui giận thất thường. Nhưng sau đó, hắn đã giữ lời hứa mà đuổi hết đám thiếp thất trong phủ. Ta quả thật đã trở thành Kỷ phu nhân duy nhất của Ninh Vương.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, ta giật mình từ trong ký ức quay trở lại, nha hoàn bên cạnh xuống xe kiểm tra tình hình nhưng không có động tĩnh gì. Ta nhận ra có điều gì đó không ổn, hít một hơi thật sâu, vén rèm xe và nhìn ra ngoài——
Không đợi ta kịp nhìn rõ tình hình thì đã có người vòng tay qua eo và bế ta ra khỏi xe ngựa. Ta vội nắm lấy trâm đ.â.m xuống, người kia nghiêng người sang 1 bên, ta chỉ có thể làm xước cánh tay hắn.
Kỷ Khanh Thời vẫn một thân hồng y, trông lòe loẹt không ai bằng. Kinh thành đầy rẫy quân binh đang truy lùng hắn, thế mà hắn vẫn dám phô trương mặc 1 thân hồng y, ngang nhiên cướp xe ngựa của ta.
Hắn không để ý đến vết thương mà cúi đầu nghiêng người về phía ta, giống như đêm đại hôn, nét mặt lười biếng và xinh đẹp.
Hắn nói:” A Vãn, nàng cũng thật độc ác.”
Ta có chút nhức đầu. Ta hỏi hắn : “Sao chàng lại ở đây ?”
Hắn lười biếng ngước mắt lên, ánh mắt có vè không tập trung: “ Nếu ta tới muộn, phu nhân của bổn vương không chừng đã tái giá rồi”.
Không đợi ta kịp mở miệng, hắn đã nhích lại gầ. Mặt dây chuyền trên cổ hắn tuột ra, là một viên đá bình thường được hắn mài thành hình chiếc khóa bình an, hắn đã đeo nhiều năm cũng chưa từng tháo ra.
Hắn cong môi, dùng giọng điệu ôn hòa mà dụ dỗ nói: "Nhưng hoàng huynh lo lắng là cũng không sai, ngôi vị hoàng hậu, chỉ có bản vương có thể cho nàng."
Mặt trời chói chang, hắn nheo mắt nhìn về phía sau ta, sau đó thản nhiên đứng lên mỉm cười. Hắn tháo khóa bình an ra, nhét vào tay “ a Vãn, lần sau gặp lại ta sẽ đưa nàng về nhà.”
Ta dường như cảm thấy gì đó khôn ổn vội quay đầu lại, phát hiện có người đứng đầu đường nhìn lại.
Thẩm Quân Y đứng trong bóng tối không biết đã quan sát bao lâu.
4.
ta không biết làm thế nào mà Thẩm Quân Y lại đến được đây.
Hắn gần như không để ý đến tiếng cười có chút khiêu khích của Kỷ Khanh Thời, chỉ bình tĩnh đứng đó, ngón tay nắm chặt túi thuốc không ngừng siết chặt, trên tờ giấy dầu để lại vài nếp nhăn rõ ràng.
Ngoài đường rất ồn ào, cấn vệ quân rất nhan sẽ tới đây. Thẩm Quân Y lặng lẽ biến mất giữa đám đông trong khung cảnh hỗn loạn như vậy, rất nhanh không thấy bóng dáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/pho-nguyet/chuong-2.html.]
Thống lĩnh cấm vệ quân không biết kẻ bắt cóc ta là Kỷ Khanh Thời, hắn ta nhìn Thẩm Quân Y, rồi lại nhìn ta, rồi nhanh chóng dẫn người lui ra ngoài.
Nha hoàn của ta bị đánh bất tỉnh và phu xe cũng bị đánh gục xuống xe. Ta bước tới đỡ nha hoàn dậy, nói với Thẩm Quân Y: “Tướng quân, ngài có thể giúp ta nói với Giang phủ và bảo họ phái người đến đón ta không.”
Ta cũng không phải là không thể tự đi bộ về, chỉ là để hai người họ ở đây có chút không thích hợp.
Ta mãi nhưng không nghe được câu trả lời của Thẩm Quân Y. Khi ta ngước mắt lên lần nữa, thứ nhìn thấy là khuôn mặt lạnh lùng ,lãnh cảm của Thẩm Quân Y.
Hắn mím chặt môi, túm cổ áo nha hoàn và phu xe rồi ném vào xe ngựa.
Sau đó hắn lên gọn gàng chỉnh tề lên ngựa, nhìn thấy ta cứng đờ tại chỗ, hắn lạnh lùng nhướng mày nói: “Vẫn chưa lên.”
Đây là chuẩn bị đưa ta về.
Lúc đó, ta phản ứng chậm chạp một cách bát thường . Khi lên xe ngựa, ta chợt nhớ tới ngày xưa nếu ta phản ứng như vậy hắn sẽ lập tức cười nhạo ta.
Nhưng Thẩm Quân Y không nói gì.
Quãng đường về Giang Phủ không xa, chỉ rẽ qua hai con đường là tới.
Khi xe ngựa cuối cùng cũng đến cổng Giang phủ, đám gia đinh vây quanh hắn không biết lý do, còn tưởng đã xảy ra chuyện lớn.
Ta cảm ơn Thẩm Quân Y xong đang định vào nhà nhưng hắn ngăn lại. Ném gói thuốc bọc giấy dầu vào trong tay ta.
“Xin lỗi.” Hắn ta nói ngắn gọn.
Ta nhìn gói thuốc còn ấm, liền hiểu ý định của hắn.
Ta vừa mới khỏi bệnh thương hàn, hôm nay lại bị Dung Nghi đẩy xuống nước, gói thuốc này là để bù đắp chuyện này. Hắn đứng dưới bậc cửa, bình thản nhìn ta, giống như đêm đó lúc ta rời đi. Nhưng ta lại cảm thấy rất khó chịu đến mức dường như có thứ gì đó đang bùng lên đốt cháy hết sự tỉnh táo của ta.
Ta nén giận, bước xuống bậc tam cấp giữa tiếng la hét của đám gia đinh, rồi bước nhanh đến chỗ Thẩm Quân Y.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ánh nắng chói chang khiến mắt ta đau nhức: “Huynh nói xin lỗi, được thôi, cứ nói thẳng với ta.”
“Gói thuốc này ngày hôm nay, là huynh đang muốn thay Dung Nghi bồi thường cho việc nàng ta đẩy tôi xuống nước, hay chỉ là tư tâm của huynh với ta ?”
Thẩm Quân Y cũng không nợ gì ta, là ta mắc nợ hắn.
Vậy thì hắn có gì phải xin lỗi ta chứ ?
Hắn dường như không ngờ ta sẽ hỏi như vậy, hắn sửng sốt một lúc, mở miệng như muốn nói điều gì đó.
Nhưng ta chợt nhớ tới lúc ta bị đẩy xuống hồ, Dung Nghi đứng trên bờ kinh kỉnh nhìn ta.
Ánh mắt nàng ta đầy sự khinh thường: “ à đúng rồi, có lẽ ngươi vẫn vẫn chưa biết. Ta nghe nói gần đây phụ hoàng đang muốn tứ hôn cho ta và Thẩm Quân Y.”
Ta đột nhiên nhắm mắt.
Không đợi Thẩm Quân Y lên tiếng, ta vội vàng né tránh khỏi tầm mắt hắn, hung hăng ném gói thuốc vào tay hắn.
Đột nhiên ta không còn muốn biết câu trả lời nữa.