Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phó Nguyệt - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-05-13 10:57:11
Lượt xem: 397

5.

Đến cùng gói thuốc cũng không bị ném quay về nữa.

Hôm đó sau khi ta rời đi, Thẩm Quân Y đã giao gói thuốc cho hạ nhân trọng phủ. Khi bát thuốc đen thui được mang lên, hơi nóng bôc lên làm mờ ánh nến.

May mắn thay, ta không những khỏi bệnh thương hàn mà còn dư sức để làm việc mình cần làm.

Lúc này Kỷ Khanh Thời đang ở kinh thành. Nhưng hắn ta đã biết hết cuộc trò chuyện của ta với thái tử trong cung, điều đó chứng tỏ hắn ta có tai mắt trong cung.

Như vậy có nghĩa là hắn ta đã biết việc ta tiết lộ danh sách vây cánh của hắn ở trong triều?

Thật khó để giải thích tình cảm của ta đối với Kỷ Khanh Thời. Ba năm qua, hắn thật sự rât nghe lời ta, nếu không có việc hắn ta lợi dụng thanh danh của Kỷ phu nhân, ta gần như đã tin tưởng mình là chính phi được cưới hỏi đàng hoàng của hắn.

Hắn không nghi ngờ ta, cho nên ta biết hết những quân cờ hắn sắp xếp trong triều. Hắn chưa từng vì công vụ bộn bề mà đối xử lạnh lùng với ta, nên trong mắt hạ nhân, ta là Kỷ phu nhân, là người luôn xếp thứ nhất trong lòng hắn. Mặc dù ta chỉ là một thiếp thất.

Ta từ từ bình tâm lại, lấy bút viết lại mấy câu trên giấy.

Một thời gian sau, trong cung gửi thiệp tới,nói là sinh thần của Dung Nghi, đồng thời mời các quý nữ trong kinh thành đến tham gia.

Ta tất nhiên là không muốn đi. Ai sẽ tốt bụng mời kẻ thù đến dự tiệc sinh nhật của mình?

Hơn nữa, Dung Nghi đã hai mươi rồi mà vẫn chưa thành thân. Chỉ cần là người sáng suốt thì đều có thể hiểu rằng cái gọi là bữa tiệc sinh thần này chỉ là để mượn danh nghĩa cho việc tuyển phò mã mà thôi.

Những bái thiếp từ trong cung lần lượt được gửi đi, dù ta có bảo mình bị bệnh để trốn tránh cũng không có tác dụng, Dung Nghi đac đích thân đến phủ để đưa ta đi.

Xem ra đây là hồng môn yến. Ta tự hỏi không biết sao với ba năm trước thì Dung Nghi có tiến bộ hơn không.

Ta ngồi vào bàn,  thỉnh thoảng còn nghe được những lời nhận xét của người khác.

Chẳng qua là mấy lời giễu cợt hoàn cảnh hiện tại của ta, cũng không có gì mới mẻ, cứ nghe tai này qua tai kia thôi.

Hôm nay Dung Nghi ăn mặc rất nổi bật, trên đầu cài mười hai chiếc trâm cài, trông giống như một con công đang xòe đuôi. Nàng ta uyển chuyển bước tới, mỉm cười nói: “ các vị nói chuyện gì mà vui vẻ thế ?”

Cô nương nhà Vương Ngự sử che miệng cười nói “ Chẳng qua là hôm nay gặp được Giang tiểu thư ở đây, cảm thấy có chút xúc động.”

Nàng ta nói tiếp: “Nghe nói Giang tiểu thư thời vận không tốt. Nếu như không phải năm đó Giang tiểu thư tham lam quyền thế của Ninh vương, hủy hôn với tiểu Thẩm tướng quân, thì bây giờ cô ấy là người mà chúng ta không thể bình luận.”

Ta cong môi nhìn nàng ta: “ Nếu không thể bình luận, thế nãy giờ ngươi ở đây nhiều chuyện cái gì ?”

Dung Nghi quay người lại, chiếc trâm cài trên thái dương đung đưa. Nàng ta mở to đôi mắt sáng ngời, có vẻ rất tò mò: “Đúng vậy, Giang Vãn Ngọc. Ngươi  có bao giờ hối hận vì đã hủy hôn ước với Thẩm Quân Y không?”

“ Không hối hận.”

Nghe ta trả lời, Dung Nghi có vẻ không cao hứng lắm.

Nàng ta có vẻ bất mãn, đi vòng qua trước mặt ta và u ám nói: "Ngươi nói cái gì?"

Ta quỳ xuống hành lễ nói: “ Không hối hận.”

Có lẽ chỉ khi ta thừa nhận hết những tiếc nuối của mình thì Dung Nghi mới cảm thấy thoải mái. Dung Nghi uể oải khoát tay ban rượu. Bình đựng rượu là bình uyên ương cửu khúc, có lẽ nàng ta cho rằng ta không biết.

Nàng ta lạnh lẽo nói một câu: “ Tốt nhất là như thế.”

Ta áp ly rượu vào môi, dùng tay áo che lại, không do dự uống cạn ly.

Sau đó, Dung Nghi chốc chốc lại nhìn về phía ta. Ta biết mình nên “say” rồi, nên loạng choạng bước ra khỏi bàn.

Ta biết hôm nay Dung Nghi chọn phò mã, hơn phân nửa là hướng về Thẩm Quân Y.

Nhưng ta không muốn làm cho mình không vui, cũng không muốn nhìn thấy Dung Nghị vui vẻ, liền mượn tay nàng ta giả vờ rơi vào bẫy, sau đó để nàng lặng lẽ rời khỏi cung trở về phủ.

Cung nữ dẫn đường có lẽ là do nàng ta sắp xếp. Cô ấy đến đỡ ta, chẳng mấy chốc chúng ta đã đến được một sân bên cạnh.

Ta vốn tưởng Dung Nghi chỉ muốn ta biến thành trò cười, sau đó cười nhạo ta, cho đến khi nhìn thấy người đàn ông bất tỉnh trên giường, ta cảm thấy như cả người như rơi vào hầm băng.

Dung Nghi lại gán ghép ta với tân khoa trạng nguyên, quả thật là rất nể mặt ta.

Khi cung nữ không để ý, ta dùng tay đánh cô ta bất tỉnh, lắc lắc bàn tay đau nhức của mình rồi mở cửa rời đi.

Một hơi thở quen thuộc bao trùm lấy ta từ phía sau, như có ai nhếch môi cười khúc khích bên tai: “Suỵt, A Vãn, là ta.”

Kỷ Khanh Thời.

Hắn kéo ta đi qua tầng tầng lớp lớp cửa cung, bộ quần áo đỏ rực như một bóng ma xinh đẹp nghịch ngợm trong đêm. Hắn rất quen thuộc với nơi này, rẽ trái rẽ phải, dễ dàng dẫn ta đi đến chỗ cao nhất trên tường thành.

Vốn tưởng rằng gặp hắn ở kinh thành đã rất mạo hiểm rồi, nhưng không ngờ hắn sẽ kiêu ngạo như vậy, dám lẻ vào trong cung.

Bầu trời đêm lấm tấm sao, đuốc ngoài tường thành sáng rực, phía dưới là lính canh tuần tra, tôi ấn đầu hắn xuống, Kỷ Khanh Thời khẽ hừ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xổm trong góc.

“Chàng điên à?” Ta hạ giọng, không thể tin nổi nhìn hắn , “chàng rốt cuộc muốn làm gì?”

Kỷ Khanh Thời cau mày nói: “Ta cũng không muốn sớm như vậy tới tìm nàng, nhưng hôm nay Dung Nghi làm như vậy, thật sự là ta không nhịn được.”

Hắn chưa bao giờ là loại người có thể nuốt cơn giận của mình.

“Ta đã hứa sẽ bảo vệ nàng cả đời.” Hắn chậm rãi giải thích: “Nếu có ai dám ức h.i.ế.p nàng, ta sẽ báo đáp kẻ đó gấp trăm lần, nghìn lần.”

Mắt phải của ta giật mạnh, như thể có chuyện gì lớn sắp xảy ra.

Quả nhiên, cách đó không xa bắt đầu ầm ĩ hết cả lên, âm thanh đó là từ cung ta ở ban đầu truyền đến.

Ta nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn, kiên nhẫn giải thích với hắn: “Nếu chàng đến đây đưa ta đi thì không cần phải làm vậy. Nếu chàng biết ta là người đã tiết lộ những sắp xếp của chàng, hẳn chằng sẽ rất ghét ta.”

Ta rất bối rối.

Hắn bướng bỉnh nắm lấy tay áo ta: “ta không quan tâm.”

“ Từ lâu ta đã biết nàng tiếp cận ta là có mục đích. Nhưng ta không quan tâm."

Ta không khỏi giật mình khi nghe hắn nói như thế. Ta không thể hiểu được, rốt cục hắn đang cố gắng làm gì?

Một lúc sau, hắn mới buông tay xuống, ánh mắt có chút mất mát: “a Vãn, nàng đối với ta vẫn luôn rất tàn nhẫn.”

Nhưng ngay sau đó, đôi mắt như sao đó lại nhìn sang, nhanh chóng mỉm cười: "Không đúng. Bằng không, sao nàng có thể lừa ta ra khỏi thành, để ta rời đi một mình?"

Lòng ta có chút xao xuyến.

Mọi người đều biết, chính là hắn, Ninh vương mưu phản không thành, vứt bỏ ta để chạy trốn.

Không ai biết rằng ngày đó ta đã lừa Kỷ Khanh Thời rời thành trước khi Thẩm Quân Y đến, sau đó mở cổng thành cho quân của Thẩm gia tiến vào.

Ta nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ không muốn trong thành có them nhiều người thương vong.”

Một khi chiến sự nổ ra, người chịu khổ chỉ có bách tính.

Ta không muốn như thế.

"Nhưng," Kỷ Khanh Thời cười rạng rỡ, "Rõ ràng là nàng có cơ hội g.i.ế.c ta phải không? Ta chưa bao giờ đề phòng nàng, g.i.ế.c ta để lấy lấy công lao khônmg tốt sao ?"

Ta không muốn tranh cãi với hắn ta nữa, không biết khi nào linh canh tuần tra sẽ đi qua đây, bây giờ ta chỉ muốn đuổi hắn đi thật nhanh.

Kỷ Khanh Thời thong thả đứng lên, cười nói: "Nàng lại chậm một bước."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/pho-nguyet/chuong-3.html.]

Thẩm Quân Y từ bên kia lăn người lên, ánh mắt dừng lại ở chỗ ta một lúc, rồi nhanh chóng quay đi.

Ta cảm thấy giữa hai người bọn họ nhất định có gì đó không đúng. Nếu không thì tại sao lại luôn gặp nhau theo cách này?

"Đây là lần thứ hai." Thẩm Quân Y bình tĩnh nói: "Ninh vương vẫn chưa nhận được thư hòa ly của Giang  gia sao? Hoàng thượng đã nói nàng không liên quan, đồng ý cho nàng hòa ly, vậy nên ngươi đừng dây  dưa với nầng ấy nữa.”

Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Thẩm Quân Y sải bước tiến về phía trước, che chắn ta ở phía sau, bảo tôi tách khỏi Kỷ Khanh Thời, còn nói với hắn: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Ta không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Hai người họ nói muốn nói chuyện,  đồng thời cũng ngầm loại trừ ta ra.

Chưa tới một khắc (1 khắc = 15 phút), Thẩm Quân Y đã ra khỏi phòng. Bóng dáng Kỷ Khanh Thời không còn ở trong phòng nữa, hành tung hắn luôn bất định, cho nên ta nghĩ hắn đã rời đi rồi.

Ta đứng trên tường thành ngước nhìn những ngôi sao trưên cao. Đêm nay trăng rất sáng, dưới ánh trăng, hàng mi dài của Thẩm Quân Y để lại một bóng nhỏ.

Hắn giơ tay chỉ về phía một trong số những cung điện: "Đó là một cung điện đổ nát."

Lúc này đuốc đã sáng rực, đó chính là cung điện mà Dung Nghi đã sai người dẫn ta đến.

Trà Đào Cam Sả

“Ta nhìn thấy muội không được khỏe, muốn ra ngoài tìm muội, nhưng lại bị người ngăn cản, đã đến muộn một bước."

Ta quay lại nhìn hắn , khó hiểu đáp: “Huynh không cần phải giải thích điều này với ta đâu”.

Thẩm Quân Y im lặng một lát rồi nói: “Đúng vậy.”

Hắn đang dựa vào mép tường thành, nửa người lơ lửng trên không, giống như một con bướm có thể sà xuống bất cứ lúc nào. Anh khẽ nhắm mắt lại, trông tinh xảo mà mỏng manh.

Nhưng khi mở mắt ra, ánh sáng trong mắt anh quá xán lạn. Trông có mấy phần mờ mịt, nhưnglại không có chút do dự nào.

Hắn suýt nữa rơi xuống, ta vô thức đưa tay ra định kéo hắn lại, nhưng hắn lại kéo tôi vào lòng.

Hơi thở lạnh lẽo lập tức phả vào mặt ta, hơi thở dồn dập như muốn nuốt chửng ta,, thậm chí ta còn ngừng thở trong giây lát.

Hắn nói, "Ta nên hận muội"

Lông mi ta run rẩy.

Ta chưa bao giờ gặp qua tình huống mâu thuẫn như vậy, cằm hắn tựa vào vai ta, giọng nói nghèn nghẹn, bối rối lùi lại: “Tránh xa hắn ta ra, được không?”

Tôi không nói chuyện.

Ta ở trong vòng tay hắn ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn hắn: “Thẩm Quân Y, nếu huynh biết chuyện mà Giang gia đã làm, hôm nay huynh vẫn có thể nói ra những lời này sao?”

Ta nhẹ cụp mắt, mỉa mai nói: “Huynh không biết, án lương thảo ba năm trước, có cả Giang gia nhúng tay vào .”

"Cha ta là gian thần, huynh xác định muốn ở cùng con gái của gian thần sao?"

Ba năm trước, án lương thảo có sự tham gia của nhiều quan viên ở kinh thành.

Các khoản ngũ cốc, cỏ và quân lương đã bị các quan chức lớn nhỏ chia nhau nuốt chửng, đến khi chuyển đến tiền tuyến thì chẳng còn lại bao nhiêu.

Biên quan liên tiếp tháo chạy, đã thua mất ba thành trì.

Tri huyện Lương Châu đã chiến đấu đến giây phút cuối cùng, trong thành không có lương thực, Họ chỉ dựa vào cát và đất để thỏa mãn cơn đói. Binh sĩ đói bụng, ông đã g.i.ế.c ái thê của mình để chia sẻ cho những binh sĩ, để họ có thể chóng chọi them một ngày.

Sau đó, khi quân địch phá thành, Lương Châu không chịu đầu hàng,  không còn ai sống sót.

Là tàn sát toàn thành.

Án lương thảo đáng ra phải điều tra kỹ lưỡng nhưng chỉ có một quan nhỏ thất phẩm bị đưa ra nhận trách nhiệm, Thẩm gia vì không trông nom được được lương thảo nên bị giáng chức, chuyện này cứ như vậy qua đi.

Ta chưa từng nghĩ cha ta sẽ tham gia trong này. Ông ấy luôn ôm ta trong tay, ân cần nhìn ta luyện tập thư pháp, tự hào nói với mọi người: Đây là con gái ta, là viên ngọc quý của Giang gia.

Ta luôn cho rằng ông ấy là một vị quan tốt, được người người khen ngợi

Hãy nhìn xem, dòng chữ "Ngay thẳng và chính trực" do hoàng đế ngự ban vẫn còn được treo trên tường.

Nhưng bên kia bức tường, ta nghe ông ấy sắp xếp tang lễ cho trưởng tỷ một cách thờ ơ và tàn nhẫn, rồi ta nhận ra——

  Ah.

Thì ra ông ấy có tham gia trong án lương thảo.

Hóa ra là Ning vương đã bắt được thóp ông ấy.

Hóa ra không phải là trưởng tỷ thầm mến mộ Ninh Vương, can tâm tình nguyện gả cho Ning vương làm thiếp thất.

Ta chợt nhớ đến khi ta còn nhỏ, có lần cha ta đưa ta đi chơi hội hoa đăng.

Tôi nhìn thấy gia đinh đá đám người ăn xin đang chặn đường, tôi cắn que kẹo hỏi cha tại sao lại đá họ, họ có đau không?

Nhưng ông im lặng một lúc rồi chỉ vào ta cường lớn.

"con còn nhỏm sau này lướn lên con sẽ hiểu."

Sau này lớn lên ta mới hiểu được.

Trong mắt một số bề trên, mạng sống con người giống như một cọng cỏ, chẳng có gì đáng nhắc tới.

Khi ta lao vào nhà và nói với cha rằng ta muốn gả cho Ninh vương, ông đã nắm tay và tát vào mặt ta.

Trông ông có vẻ chán nản và già đi rất nhiều.

Nhưng không muốn thì có thể làm gì ?

Sai một ly, đi một dặm.

Trong những năm gả cho Kỷ Khanh Thời, ta đã thu thập bằng chứng về sự thông đồng của Ninh Vương với các quan chức địa phương, ghi lại từng hộp trang sức họ tặng cho Ninh Vương, và mọi bằng chứng mà họ tham ô lương thảo.

Một bên tya vui vẻ là Kỷ phu nhân, một bên ta giao chứng cứ về Yến Kinh.

Nhưng dù vậy, dường như có một bàn tay lớn đang che trời ở Yến Kinh. Lương thảo và quân lương chiếm đoạt của tiền tuyến vẫn như cũ không thấy tăm hơi.

Kỷ Khanh Thời đã xử lý được hầu hết các quan chức liên quan đến án lương thảo, nhưng dù có kiểm tra đi kiểm tra lại cũng không tìm được người cuối cùng.

Người đấy là ai ?

Vì vậy ta đã lừa Kỷ Khanh Thời rời đi, một mình trở về Kinh. Ta chưa bao giờ trốn tránh việc mình đã bí mật liên lạc với thái tửu bằng thư từ, nhằm mục đích dùng bàn tay của thái tử để tra ra con sâu cuối cùng trong án lương thảo.

Nhìn xem, đến hôm nay nó vẫn tiếp tục ăn thịt người.

Ta không thể làm được gì nhiều. Làm con gái của gian thần,  một bên là thủ túc tình thân, một bên là vạn dân thiên hạ.

Bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa.

Không ai biết rằng sức nặng của tánh mạng vạn dân trong thiên hạ đã biến thành cơn ác mộng kinh hoàng, đè nặng đến mức hàng đêm ta không thể thở được.

Ta không bao giờ mong đợi rằng Giang gia có thể được tha thứ, nhưng ta cũng không thể nhắm mắt làm ngơ làm thiên kim Giang phủ được nữa.

Ta chỉ có thể kết thúc chuyện này theo cách riêng của mình.

Ta là đang chuộc tội.

Loading...