Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phó tiên sinh theo đuổi được vợ chưa? - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-08-13 03:00:17
Lượt xem: 164

Đầu bên kia điện thoại là sự im lặng c.h.ế.t chóc.

Chỉ có những tiếng nức nở của tôi.

Một lúc sau, một tiếng hét đau lòng đột nhiên vang lên bên tai tôi: "Hứa Nhân, con muốn ép mẹ tới c.h.ế.t có đúng không? Nếu con dám không kết hôn, mẹ sẽ nhảy lầu ngay lập tức!"

“Những năm qua chúng ta sống như thế nào, người khác không biết nhưng chẳng lẽ con không biết? Bây giờ cuối cùng con cũng sắp kết hôn, cuối cùng mẹ cũng đã trút bỏ được sự hèn nhát suốt nửa cuộc đời. Bây giờ con nói cho mẹ biết là con sẽ không kết hôn? Hứa Nhân, mẹ cảnh cáo con, cho dù con có chết, mẹ cũng sẽ mang th.i th.ể của con về Giang gia!"

"Mẹ... Con là con gái của mẹ, mẹ thương con được không?"

"Giang gia tổn thương mày chỗ nào? Người tốt như Giang Minh, mày còn có điều gì không hài lòng?"

"Mẹ…"

Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.

"Đừng tưởng rằng tao không biết, lúc học đại học mày đã qua lại với tên khốn đó, Giang Minh vẫn đồng ý lấy mày, mày phải biết hài lòng đi. Tao nói với mày lần cuối cùng, nếu mày dám gây rối làm mất mặt tao, Hứa Nhân, tao sẽ c.h.ế.t cùng mày!"

Tôi cầm điện thoại và ngơ ngác nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ.

Thực ra, ngay từ khi mới 8 tuổi, số mệnh của tôi đã được quyết định rồi, cuộc đời của tôi không có ánh sáng, chỉ đầy bóng tối và gai góc, một con đường c.h.ế.t chóc, tuyệt vọng.

Tôi đã từng ảo tưởng rằng người mà tôi yêu có thể đưa tôi đi, nhưng câu nói “Tôi đương nhiên sẽ không cưới Hứa Nhân, không thích hợp.” đã cắt đứt mọi hy vọng.

Ngay cả việc chạy trốn cũng rối ren và hỗn loạn.

Khi đó tôi không dám nghĩ đến chuyện mẹ phát hiện tôi yêu Phó Trọng Châu, càng không dám nghĩ mẹ tôi sẽ phát đ.iên như thế nào nếu Phó Trọng Châu chưa bao giờ nghĩ đến việc cưới tôi.

Thực ra, Phó Trọng Châu không hề làm sai điều gì.

Chúng tôi thực sự không phù hợp.

Đáng lẽ chúng tôi không nên bắt đầu mối quan hệ đó. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/pho-tien-sinh-theo-duoi-duoc-vo-chua/chuong-13.html.]

Khi còn nhỏ, tôi thường nghĩ nếu tôi có một đứa con gái, tôi sẽ yêu thương con bé như thế nào, nói chuyện với con bé một cách dịu dàng ra sao, ôi muốn trở thành người mẹ như thế nào? Nhưng chắc chắn sẽ không giống mẹ tôi.

Bà ấy yêu tôi rất nhiều, không có gì phải nghi ngờ về điều đó, nhưng tình yêu thiêng liêng đó thật ngột ngạt.

Nhưng mẹ và con cái là cốt nhục tương liên, là m.á.u thịt không thể tách rời. Dù cho dây rốn đã bị cắt đứt ngay từ chào đời, nhưng vẫn còn một sợi dây vô hình gắn kết chúng tôi với nhau.

Tôi yêu bà ấy, thương bà ấy và cũng căm ghét bà ấy.

Đã vô số lần tôi nghĩ đến việc bỏ đi và sống một cuộc sống tự do một mình, nhưng cuối cùng vẫn không làm được. Có lẽ là vì vĩnh viễn cũng không tìm được cách quên đi khoảnh khắc ấy, khi tai họa ập đến bất ngờ, bà đã liều mạng bảo vệ tôi, đứa con gái của bà, dù bị đánh đến nỗi đầu chảy m.á.u, bà vẫn cố gắng che chở tôi dưới cơ thể yếu ớt của mình.

Có lẽ là vì lúc người thân của bà ấy khuyên bà ấy vứt bỏ tôi cho người bố cặn bã kia, tận dụng lúc còn trẻ để tái hôn với người mình yêu, nhưng đến c.h.ế.t bà ấy cũng không đồng ý, cực khổ một mình nuôi tôi khôn lớn.

Đêm đó, tôi khóc rồi ngủ thiếp đi.

Sau này ấy à, tôi nghĩ thông rồi, tôi muốn tìm cơ hội nói chuyện thẳng thắn với Giang Minh.

Nhưng tôi kịp nói, đêm trước lễ cưới ba ngày, sau bữa tiệc của Giang gia, Giang Minh đưa tôi đã ngà ngà say về phòng, rồi lấy cớ rời đi.

Khoảng hai mươi phút sau, cửa lại mở ra, lần này người đi vào chính là Châu Nham.

Anh nhìn tôi ngồi bình thản trên ghế sofa, chắc chắn có chút ngạc nhiên.

"Cô ổn chứ?"

"Tôi đã sớm biết rồi." Tôi bình tĩnh nhìn Châu Nham. 

Châu Nham sửng sốt một chút, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm: "Biết cũng không sao, Giang Minh đã đồng ý rồi."

Anh ta vừa nói vừa giơ tay cởi cà vạt.

 

Loading...