Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phó tiên sinh theo đuổi được vợ chưa? - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-08-13 03:01:45
Lượt xem: 145

“Đừng trách tôi, cô và Giang Minh là vợ chồng hợp pháp.” Châu Nham nói xong lại tiến thêm một bước.

“Không biết chừng một ngày nào đó, Giang Minh sẽ lên giường với cô, tôi không thể gánh được rủi ro này. Cho nên, tôi chỉ có thể làm như vậy, chỉ khi anh ấy mãi mãi chán ghét cô, thì giữa hai người mới hoàn toàn không có khả năng.”

Tôi cười nhẹ, bàn tay giấu sau lưng nắm chặt con d.a.o gọt trái cây lạnh ngắt, nhìn người đàn ông tuấn tú trước mắt: “Anh làm được?”

Châu Nham cũng cười: “Không phải ngay từ đầu tôi đã thích Giang Minh, trước đây tôi cũng từng có bạn gái.”

Vừa dứt lời, cửa phòng đột nhiên bị từ bên ngoài đá tung ra.

Châu Nham kinh ngạc quay đầu lại, tôi cũng nhìn về phía cửa.

Thân hình của Phó Trọng Châu cao lớn, tràn đầy s.á.t khí hung hãn. Châu Nham rõ ràng là đang sợ hãi: “Ngài, ngài Phó...”

Anh ta nhanh chóng bị người của Phó Trọng Châu bịt miệng và lôi ra ngoài.

Tôi tựa người vào ghế sofa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại rồi giấu con d.a.o gọt hoa quả vào khe hở của đệm ghế. 

Lúc Phó Trọng Châu bước nhanh tới đỡ tôi lên, tôi cố tình thả lỏng cơ thể, cánh tay mềm nhũn rũ xuống, trông như thể tôi đã mất hết ý thức. Khi anh ấy xuất hiện trước mắt tôi, tôi đã từ bỏ mọi sự giằng co trong lòng để thỏa mãn sự ích kỷ của bản thân trong khoảnh khắc này.

“Nhân Nhân.”

Anh gọi tôi, tôi mơ màng đáp lại nhưng không mở mắt.

Bước chân của anh nhanh hơn một chút, tôi được anh ấy bế lên xe. Trong ô tô lập lòe ánh sáng, tôi khẽ mở mắt ra nhìn anh, từ góc nhìn của mình, tôi chỉ có thể nhìn thấy quai hàm sắc sảo và sống mũi cao của anh, thỉnh thoảng có một tia sáng đi qua, tôi lại thấy anh cau mày.

Anh cứ ôm chặt lấy tôi không buông và trở lại căn hộ sang trọng nơi tôi từng sống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/pho-tien-sinh-theo-duoi-duoc-vo-chua/chuong-14.html.]

Phó Trọng Châu đặt tôi lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, anh nghiêng người về phía trước, trán anh chạm vào trán tôi.

“Hơi nóng một chút...” Tôi nghe anh ấy nói nhẹ nhàng.

Một lúc sau, tiếng quần áo sột soạt vang lên.

Tôi lặng lẽ mở mắt.

Anh ấy đang đứng cạnh giường quay lưng về phía tôi, cởi quần áo và ngồi xuống cạnh tôi. Anh cúi xuống hôn tôi, hơi thở có mùi rượu thoang thoảng.

Tôi khẽ ậm ừ, cau mày lắc đầu, rồi nhẹ nhàng giơ tay lên quàng vào một bên cổ anh, ôm anh thật chặt.

“Bé yêu, ai đang hôn em vậy?”

Tôi mơ màng mở mắt ra, vẻ mặt bối rối, mơ hồ: “Phó...Trọng Châu?”

Anh cười bên tai tôi, hôn lên má tôi: “Em trả lời đúng, anh sẽ thưởng cho em.”

Tấm vải rơi nhẹ xuống tấm thảm cạnh giường.

Thời gian trôi qua rất lâu, rất lâu.

Tôi nhịn không được đá anh một cái: “Phó Trọng Châu, tôi không muốn khen thưởng…”

Trán anh ấy đẫm mồ hôi, mái tóc đen rủ xuống trên lông mày, không còn vẻ lạnh lùng như ban ngày mà như một người tình dịu dàng. Tôi không khỏi có chút choáng váng. Anh cười nhẹ, dùng những ngón tay dài vuốt ve thái dương của tôi rồi cúi đầu hôn lên môi tôi, nhưng lực càng ngày càng nặng.

Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.

"Bé yêu, em biết đấy, ở đây...lời anh nói mới được tính ."

 

Loading...