Phó tiên sinh theo đuổi được vợ chưa? - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-08-13 03:04:26
Lượt xem: 280
Trước khi chìm vào giấc ngủ mệt mỏi, tôi chợt lóe lên một ý nghĩ: không phải Phó Trọng Châu luôn có bạn gái tin đồn sao? Tại sao đêm nay anh ấy như không bao giờ thấy đủ? Nhưng tôi không có thời gian để suy nghĩ về những điều lộn xộn này.
Tôi chưa bao giờ mệt mỏi đến thế, đầu ngón tay nhấc lên không nổi, sức mở mắt cũng không còn.
"Nhóc vô dụng..."
Giọng nói của Phó Trọng Châu có chút khàn khàn, vầng trán ướt nhẹ nhàng cọ xát bên cổ tôi, tôi nghe thấy tiếng thì thầm của anh: "Bé yêu, tối nay anh bỏ qua cho em trước..."
Tôi không biết Phó Trọng Châu dùng cách gì, chỉ biết cuộc hôn nhân của tôi và Giang Minh đã bị hủy bỏ một cách lặng lẽ, ngoại trừ một số trưởng bối nhà họ Giang thì bên ngoài không có tin tức gì, như thể tất cả chuyện giữa tôi và Giang Minh chưa từng xảy ra.
Giang Minh đã đi chi nhánh ở nước ngoài, những năm sắp tới sẽ không trở về Trung Quốc mà Châu Nham không đi cùng hắn, buồn bã rời khỏi thành phố này.
Về phía mẹ tôi lại càng không có tin tức gì.
Tôi nhịn không nổi gọi cho bà ấy, nhưng bà ấy lại bình tĩnh hơn bao giờ hết, tôi mới biết hiện giờ bà đang sống trong viện dưỡng lão rất nổi tiếng và đắt đỏ.
Có lẽ là tác dụng của những loại thuốc đắt đỏ, hoặc có thể là những yếu tố khác, bà ấy dường như trở thành một người hoàn toàn khác, không đề cập đến việc kết hôn của tôi một lời nào.
Khi cúp máy, tôi nghe thấy các cô cười đùa gọi bà ấy đi học vẽ, tôi cũng không nhịn được cười, có lẽ đây là giây phút thư giãn nhất trong suốt 24 năm qua.
Khoảng thời gian kế tiếp, có cảm giác như tôi được quay lại những ngày yêu đương ngọt ngào hồi còn học đại học.
Phó Trọng Châu dường như đối xử với tôi tốt hơn trước một chút.
Thỉnh thoảng tôi cũng đùa giỡn với anh ấy, trong những lúc như vậy tôi giả vờ vô tình hỏi về bạn gái tin đồn của anh.
Anh ấy đang dùng một bữa một cách tao nhã, nhưng khi nghe thấy ghen tuông của tôi, anh ấy đã đặt d.a.o nĩa trên tay xuống. Tôi cầm ly sữa, tự dưng có chút lo lắng, Phó Trọng Châu không thích người khác can thiệp vào chuyện riêng tư của mình.
"Bé yêu, em cũng nói rồi đó, là bạn gái tin đồn."
Tôi cụp mi, thổi sữa trong cốc: “Không có lửa làm sao có khói…”
“Vậy nếu tôi nói hai năm qua tôi không hẹn hò, em có tin không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/pho-tien-sinh-theo-duoi-duoc-vo-chua/chuong-15.html.]
Tôi lắc đầu theo tiềm thức. Tất nhiên tôi không tin, một người dục cầu bất mãn như anh ấy sao có thể ăn chay tận hai năm.
"Vì vậy, tôi không muốn lãng phí thời gian để giải thích." Phó Trọng Châu đứng dậy, đi vòng qua bàn ăn đến bên cạnh tôi.
Anh ấy nắm lấy tay tôi và ôm tôi vào lòng.
Nhưng tôi đẩy cánh tay anh ra: "Phó Trọng Châu, anh không muốn giải thích, cũng không có cách nào chứng minh."
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Nói đến đây, tôi nhớ lại điều tồi tệ mà anh ấy đã làm với tôi trên ô tô vào đêm mưa đó.
"Rốt cuộc thì cơ thể đàn ông các anh cũng không thể kiểm tra được liệu có giữ thân không."
Phó Trọng Châu không nói nên lời.
"Nhân Nhân, sao lúc trước anh lại không biết em ghi thù đến mức này…"
Anh nghiêng người muốn hôn tôi: "Nếu anh nói là anh ghen thật thì mới làm như vậy với em…"
"Anh chưa bao giờ tôn trọng tôi, có phải không?"
Từ nhỏ đến lớn, anh luôn được người khác nâng niu, sao có thể quan tâm đến lòng tự trọng mong manh và đáng thương của một người phụ nữ.
Tôi không thể quên được.
"Nhân Nhân, em muốn anh làm gì để em không giận anh nữa."
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đợi tôi suy nghĩ đã.”
"Được rồi, kết thúc khoảng thời gian bận rộn này, anh sẽ đưa em đi nghỉ để thư giãn."
Tôi gật đầu: "Được."
Nhưng anh đã không chờ được ngày này.
Nói chính xác thì đây là câu trả lời tôi dành cho anh ấy.